Chỉnh Cổ
Chương 20 :
Ngày đăng: 15:40 18/04/20
Vừa nhìn thấy hai tên hung thần oan gia đứng ngoài cửa, ta và Vệ Tình đều ngẩn cả người. Có ai ngờ hoàng đế đạo mạo cùng quan nhất phẩm triều đình lại đến kỹ viện!
Kẻ đầu tiên phản ứng trong bốn người là ta, theo trực giác, ta lập tức lui ngay về phòng, đóng chặt cửa.
Đáng tiếc là ta suy nghĩ nhanh nhưng động tác lại không nhanh, Hiên Viên Dực dường như đoán được ý của ta, liền một cước bước vào trong phòng, một tay chống cửa, làm ta dù có cố gắng hết sức cũng không thể đóng cửa.
Một Thượng Quan Liên Phong tao nhã trong lòng dân chúng giờ đã biến mất, đứng kia chỉ còn là một kẻ đang tức giận đến sùi bọt mép, bộ dạng u ám làm ta nghĩ đến cũng thấy sợ. Chỉ cần gặp Vệ Tình, hắn đến cả hoàng đế cũng không để vào mắt.
Thượng Quan Liên Phong bất động thanh sắc đi qua phía bên người ta, bắt lấy tay Vệ Tình đang đứng cạnh, dùng sức kéo Vệ Tình ra ngoài.
Có “mối nguy hiểm” Hiên Viên Dực đứng trước mặt, Vệ Tình thế nào cũng không rời ta nửa bước. Kết quả của việc vô ý thức chống cự là Thượng Quan Liên Phong bắt đầu động thủ.
Ngay từ đầu chúng ta chính là phe “sai trái” và “hèn kém”, lại còn là phe chủ động (làm chuyện xấu xa). Ta đưa tay sờ cái trán đang đau, hiện tại phải làm thế nào mới tốt.
Khóe miệng của Hiên Viên Dực xả ra một nụ cười vô cùng tà ác, Thượng Quan Liên Phong và Vệ Tình đang đấu nhau, giống mấy con gà con, nhanh chóng ly khai sạch sẽ ra ngoài, nhường hai người bọn ta gian phòng rồi khóa trái cửa lại.
“Lân Nhi, lại thấy mặt a?”
Có tay cũng không đánh người đang cười, mà có đánh cũng đánh không lại! Ta ngoài cười cười nhưng trong không cười, nói: “Đúng vậy, ha ha, thật là vừa khéo a!”
Hiên Viên Dực dồn ta dựa vào vách tường, vóc người to lớn rất nhiều so với ta, hai cánh tay cường tráng đang giam giữ ta cùng khí thế cuồng ngạo ngất trời, thực tại làm ta có cảm giác bị áp bức.
Ta lấy tay chặn lại, giữ cự ly giữa hai người tách ra một chút, im lặng một thời gian dài làm bầu không khí trở nên quỷ dị, nếu không kiếm đề tài gì hấp dẫn để thu hút chú ý của con dã thú này ra chỗ nào đó, e là ta ngày hôm nay không thoát được kiếp nạn bất hảo.
“Ngươi cũng tìm đến đây vui vẻ à? Ha ha, các cô nương ở đây khá lắm đó!” Đầu ta lúc này nghĩ không được sâu nên câu nói nói ra cũng không đầu không đuôi.
Hình như lời vừa nói đã phản tác dụng, sắc mặt Hiên viên Dực càng xấu: “Ngươi tới đây phiêu kỹ?” (ý bảo anh Lân cũng đến kỹ viện để chơi <...>)
Ta vốn muốn nói “Quản trời quản đất, còn muốn quản lão tử ta đi phiêu kỹ à!” Thế nhưng ta là hội viên năng nổ của hội “Thức thời”. Không thể làm gì khác ngoài bày ra bộ mặt của cô vợ nhỏ bị oan uổng: “Không có a! Vệ Tình nói ta cả ngày ở trong phòng buồn chán, nên mang ta tới đây tâm sự mà thôi.”
Hiên Viên Dực nghe ta giải thích, chỉ cười nhạt. Lần này hắn cũng chưa nói gì, chỉ thẳng xuống cường hôn ta.
“Ngô!” Ta mở to hai mắt nhìn, bộ dáng như không tin được mắt mình, ta còn tưởng hắn sẽ trước tiên chặt hai tay ta, rồi tiếp tục diễn cho đủ thập đại cực hình của Hiên Viên, ai ngờ được hắn lại dùng chiêu này! Xem ra lần trước ta cho hắn ăn mùi phụ bạc còn chưa đủ!
Nhưng mà đem hôn kỹ của hắn ra mà nói, Hiên Viên Dực có thể xem là kẻ có kỹ thuật nhất trong đám người mà ta từng gặp, không nói nữa, được hoàng đế dành cho màn phục vụ thế này, ta chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là được rồi.
Hai người dính nhau như keo với sơn, vừa hôn vừa đi đến giường.
Hiên Viên Dực thả môi ta ra, một tay chế trụ hai tay ta, tay kia bắt đầu mò vào trong quần áo ta tìm kiếm.
Ai! Ta gần như muốn vứt bỏ ý định kháng cự, dù sao thì đến thế giới này, cơ thể đã cấm dục không biết bao lâu rồi, ta là người đối với bạn tình thường rất kén chọn, không phải ai ta cũng chấp nhận, nhưng Hiên Viên Dực này… Nếu hắn không phải hoàng đế thì tốt rồi.
Dốc hết calo ra mới tìm thấy cái ngọc bội kỳ lân kia, ta bỗng nhiên nhớ lại!
Hoàng đế đáng chém kia dám nói Long Duệ Lân ta là “kẻ đê tiện”! Thật là đáng giận, không chỉnh ngươi một trận thì không phải là ta!
Ta nhanh trí khẽ động, nhìn Hiên Viên Dực khẽ nói: “Hoàng thượng, để tạ ơn ngài đã ban ngọc bội, hãy để Lân Nhi vì ngài nhảy lại một đoạn vũ trước kia được không?”
Cũng không chờ Hiên Viên Dực trả lời, ta bắt đầu múa, đương nhiên là thêm vào rất nhiều động tác trêu ghẹo, lại cả động tác cởi quần áo…
Sau khi ta nhảy một đoạn bên cạnh giường lớn hoa lệ, ta ngồi thẳng trên người Hiên Viên Dực, ngồi ở vị trí quan trọng của hắn mà vặn vẹo, có lúc còn cúi đầu hôn lên lớp áo trên ngực hắn.
Hiên Viên Dực rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, phát ra vài tiêng rên rỉ trầm trầm khêu gợi.
Ngay tại giây phút nóng bỏng nhất thì ta từ trên người hắn nhảy xuống.
“Biểu diễn kết thúc, cảm tạ đã xem~”
Nhìn thằng nhỏ của Hiên Viên Dực bên dưới đang muốn đứng lên còn ngực lại dính n (n là một số tự nhiên bất kỳ > 10) dấu hôn của ta, ta vỗ mông chuẩn bị rời đi. Nhưng nghĩ lại, lần trước làm trò còn mượn được cớ không biết thân phận hoàng đế của hắn, thế nhưng lần này thật là nhổ râu cọp rồi, vạn nhất sau này rơi vào tay hắn, không phải ta sẽ chết không chỗ chôn sao?
Nhìn Hiên Viên Dực đang dùng ánh mắt băm ta thành nghìn mảnh, ta thở dài, trở về bên người hắn.
“Được rồi! Được rồi! Nể mặt mũi hoàng đế đại nhân, ta đến phục vụ thêm cho ngài đây! Tuy đã già đầu chừng này nhưng đây là lần đầu tiên ta làm loại chuyện này, có phục vụ không tốt thì cũng đừng trách ta!”
Ta một tay kéo quần hắn xuống, tay cầm phân thân (thằng nhỏ) của hắn, bắt đầu ma sát lên xuống.
Hiên Viên Dực lúc đầu còn cực lực chống cự, sau đó thì dục vọng thắng lý trí. Ta cảm thấy rõ ràng mỗi động tác của ta làm cho hắn toàn thân từ từ trầm tĩnh lại, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới khoái cảm.
Ta thật sự bội phục thể lực của Hiên Viên Dực, phải dùng từ “kinh khủng” hình dung mới đúng, tay ta đã mỏi nhừ mà hắn cũng chẳng có ý muốn kết thúc, nếu bị hắn thượng, không chừng bị hắn cường cho chết mất!
Nhìn bộ dáng hưởng thụ của hắn, ta lại càng tức, để độ kích thích được tăng thêm, ta hôn lên môi Hiên Viên Dực. Quả nhiên thân thể hắn như muốn co lại, rồi bắn vào tay ta.
Ta mỉm cười, đứng một bên dùng khăn gấm lau tay, giúp hắn chỉnh lại y phục, đắp cho hắn cái chăn, rồi tiêu sái nói: “Việc đã xong~ ta phải đi đây! Ta cũng muốn nói rõ với ngươi cái này, kim bài miễn tử này không phải cho ta, mà là cho Vệ Tình. Ngươi có thể bắt không được ta, thế nhưng Vệ Tình có thể không trốn được. Quân tử miệng vàng lời ngọc, mong ngươi không nên khó xử người vô tội.” Ta quay đầu nhìn Hiên Viên Dực đang nằm trên giường, mở cửa ra.
“Lần tới — ” Hiên Viên Dực đang nhắm mắt bỗng buông một câu, làm ta dừng cước bộ, “Ta nhất định sẽ bắt được ngươi, cho ngươi trở thành người của ta!”
Tim nhảy mạnh một cái.
Ta quay đầu lại, nở ra nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Vậy ta sẽ chờ ngươi bắt được ta — ”
“Hơn nữa, ai là người của ai, không nói chắc được đâu!”