Chỉnh Cổ

Chương 29 :

Ngày đăng: 15:40 18/04/20


Thượng Quan Liên Phong đối với ta dè chừng nhưng vẫn nể trọng, tuy hắn mang ta đến tiền tuyến nhưng ta lại không thể tham gia thảo luận quân sự bí mật với bọn họ.



Tình hình đã đến thế này, ta cũng không nghĩ sẽ dựa dẫm vào hắn, ta noi theo lời dạy của Mao Chủ tịch vĩ đại: “Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.”



Vệ Tình nhanh nhạy đã mua được địa đồ của người dân chuyên chăn nuôi xung quanh, dân du mục trời sinh luôn mẫn cảm với địa hình địa thế, địa đồ của họ được vẽ công phu không kém những bản vẽ chuyên nghiệp của quân đội.



Ta một bên vừa gặm đồ ăn, một bên nghiên cứu địa đồ, mùa đông ở biên cảnh Hiên Viên đang phát hết uy lực của nó, bên ngoài gió tuyết gào thét, bên trong trướng cho dù đã có rất nhiều than lửa sưởi ấm nhưng khí lạnh bức người vẫn len vào.



Kỳ thật ta phải cảm tạ thời tiết ác liệt này, nếu không ta nhất định sẽ không thể tập trung đầu óc nghiên cứu địa đồ.



Vệ Tình chỉ im lặng đứng ở một bên không nói gì, tiếng gió bên ngoài gào thét, trong lòng ta cũng vì thế mà thêm nôn nóng bất an.



Ta càng nghiên cứu địa đồ khu vực xung quanh, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại. Nếu như ta là Hiên Viên, chắc chắn sẽ tìm một chỗ vùng lân cận này để tập trung quân. Thế nhưng đường giáp giới của Hiên Viên và Tây Tần quá hẹp và dài, dẫn đến quân đóng tại các cửa khẩu bị phân tán đi hết, nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ rất khó điều động người trong khoảng thời gian ngắn.



Hay nói cách khác, đại quân Hiên Viên bị phân tán, chỉ cần có bất cứ sai lầm nào cũng sẽ dễ dàng tạo thành lỗ hổng, tặng cho Tây Tần một cơ hội tiến công rất tốt.



“Dực, ngươi chẳng phải đang ra nan đề cho ta sao… Như vậy mà bức ta…”



Ta rốt cuộc cũng không chịu được cơn mệt mỏi rã rời kéo đến, đành ôm tâm sự nặng nề trong lòng nhắm mắt ngủ.



Mới nghỉ ngơi được vài canh giờ, ta lại bị ác mộng mà giật mình tỉnh giấc. Sau đó liền đứng dậy tìm Thượng Quan Liên Phong.



Thể lực của Thượng Quan Liên Phong cũng sắp tới cực hạn, hơn nữa, cả buổi tối đều trong quân trướng cùng các mưu sĩ bàn bạc, chưa chợp mắt ngủ tí nào, hắn trông càng lúc càng mệt mỏi. Thấy ta xuất hiện, hắn lại lên cơn đau đầu, đại khái là hắn cũng không rõ vì cớ gì mà lại đưa người như ta tới quân doanh.
Thượng Quan Liên Phong nhìn mắt ta, hắn cũng đã từng đau khổ vì người mình yêu, nên sẽ không thể không biết ánh nhìn này thể hiện cái gì.



Lúc này Vệ Tình tiến đến: “Ta cũng lấy tính mạng ta đảm bào, chủ tử không phải người thường, hắn nếu đã hứa hẹn với ngươi, chắn chắn sẽ làm được.”



“Ngươi…” Thượng Quan Liên Phong vô cùng kinh ngạc, Vệ Tình ngay từ đầu không quan tâm rốt cuộc cũng bị cuốn vào trận chiến lộn xộn phức tạp này.



“Vì thế ngươi phải đáp ứng chúng ta, hoàng thượng… còn có ngươi, đều phải sống sót trở về…” Vệ Tình rõ ràng cũng lo lắng cho an nguy của Thượng Quan Liên Phong. Dù sao đay cũng là ác chiến, sơ sẩy một chút cũng có thể thành người thiên cổ không chừng.



Thượng Quan Liên Phong nhắm mắt lại, ta biết trong lòng hắn đang đấu tranh, hắn đã đánh cược, hơn nữa lại đặt cược bằng số phận của một quốc gia, một dân tộc…



Ta yên lặng đứng ở một bên, không quấy rối quyết định của hắn.



“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Ngươi muốn ta làm thế nào?” Thượng Quan Liên Phong hỏi.



“Ngươi chỉ cần đề bạt ta lên cầm binh, đưa binh phù là được.” Ta đưa ra yêu cầu sau khi chung quanh yên tĩnh lại, “Về phần những chuyện khác, ta tự có cách của mình.”



Thượng Quan Liên Phong tức khắc ra chiếu, thăng ta làm chủ soái của quân trung tuyến, Vệ Tình làm đô úy, đem binh phù giao cho ta.



“Ta ngay bây giờ sẽ điều động năm trăm tinh binh lẻn vào Tây Tần. Còn lại ở đây đành nhờ ngươi.”



Ta gật đầu, nhìn thân ảnh hắn dần đi xa.