Chỉnh Cổ
Chương 40 :
Ngày đăng: 15:40 18/04/20
Giao dịch?
Ta xoay người “Ta cũng có hứng thú nghe một chút cái gọi là ‘giao dịch’ của ngươi đây.”
Ta không nói gì hết, ta dù có thách thức những kẻ nhỏ bé hơn mình, nhưng tuyệt đối sẽ không khinh địch.
“Ta thề sẽ không hạ cổ này trên người Dực, ta sẽ quang minh chính đại giành lấy tâm của Dực.” Ly Tuyết Trữ hạ tay áo vừa xắn xuống.
“Vậy điều kiện trao đổi của ngươi là gì?” Vế đầu của điều kiện rất hấp dẫn, ta coi như sẽ phải trả một cái giá không nhỏ đâu.
“Nếu như Dực chọn ta, ngươi sẽ không được mang bất cứ của cải gì ở Hiên Viên đi.”
Quả nhiên!
Ta cười nhạt, “Thành giao!”
Lời nói xong, ta không muốn ở chỗ này nữa, nhanh chóng ly khai khỏi Ngưng Thúy hiên.
Của cải ở Hiên Viên quốc? Làm trò cười rồi, Ly Tuyết Trữ thật là đã nhọc lòng, cư nhiên lại cho rằng ta là kẻ hẹp hòi đến mức này. Người thông minh từ trước đến giờ sẽ luôn lựa chon đôi tay có thể biến đất thành vàng, chứ không bao giờ chọn đôi tay chỉ biết đi tìm vàng (*). Nếu tâm Hiên Viên Dực thật sự không đặt trên người ta, thì tất cả tiền tài của cải này ta còn muốn lưu luyến làm gì? Cùng lắm thì coi như là phí chia tay đi.
Ta dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Ngưng Thúy hiên cách đó không xa, gió lạnh sau lưng thổi điên cuồng, những cành cây trụi lá bị rung lắc dữ dội tạo nên những cái bóng dữ tợn như ma trên mặt đất.
Ta nhịn không được tự ôm lấy chính mình, trực giác cho ta biết mọi chuyện đã không còn đơn giản, nhưng cuối cùng ta vẫn nhắm mắt để cho tình yêu dắt đi, sau đó lại phát hiện ta vẫn còn vướng bận rất nhiều thứ, những thứ đó như sợi dây vô hình quấn lấy tay chân, càng giãy dụa càng lún sâu vào lưới nhện.
“Có cái gì đáng lo chứ, cùng lắm là nếu phải chết, ta cũng sẽ kéo Ly Tuyết Trữ kia chết theo!” Vệ Tình có chút cao giọng như muốn rống lên với ta.
“Nếu không… Nếu không, ngươi cùng Hiên Viên Dực cứ thế này, sống không ra sống, chết không ra chết, cứ ở cạnh nhau như thế rồi rốt cuộc sẽ thành cái gì? Ta biết, các người đều là đại nhân vật, đều lạnh nhạt! Đều không chịu cúi đầu trước kẻ kia! Như thế sẽ phải có người phá vỡ cục diện bế tắc chứ!” Vệ Tình vừa nói vừa rơi lệ, “Ngươi không biết, chủ tử, ta thấy ngươi như vậy, lòng ta rất khổ sở…”
Ta trầm mặc không nói gì, nỗi khổ trong lòng Vệ Tình ta sao lại không biết chứ, ta và hắn đều là người bị Đại Á vứt bỏ, đi tới Hiên Viên lại lần thứ hai không thể sống cùng một nhà, tuy rằng hiện giờ không có biến cố gì xảy ra, nhưng ai biết cuộc sống thế này sẽ kéo dài được bao lâu? Có khi nào họa sát thân lại ập tới không?
“Được rồi! Đừng như thế nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi không được bước vào Hiên Viên điện một bước!”
Ta phất tay áo xoay người rời đi, nén lòng không quay lại nhìn Vệ Tình đang quỳ rạp dưới đất.
Vệ Tình, ngươi giống như huynh đệ của ta, ta làm sao để ngươi bị cuốn vào trận tranh giành hỗn loạn này? Nợ của ta sẽ do ta tự giải quyết. Ta biết ta là kẻ kiêu ngạo, ta sẽ không làm người cúi đầu trước, nếu tình cảm của ta là sai trái, ta thà chọn cách buông tha.
Thế nhưng, lựa chọn buông tha, thật quá gian nan.
Thượng Quan Liên Phong thân thủ ngăn lối đi của ta.
“Sau này nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra,” Ta ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Liên Phong, “Vệ Tình đành nhờ ngươi chăm sóc.”
“Đây không phải là tác phong của ngươi.” Thượng Quan Liên Phong vô cùng kinh ngạc nói, “Lận Á Hiên vì mục đích không từ thủ đoạn trước đây đã biến đâu rồi? Bộ dáng muốn ủy thác mọi thứ này, ngươi thật không có lòng tin vào chính mình sao?”
Ta không muốn nhiều lời nữa, tránh Thượng Quan Liên Phong, rời đi.