Chỉnh Cổ
Chương 42 :
Ngày đăng: 15:40 18/04/20
Nóng rực…… Đau đớn…… Ngạt thở……
Bóng tối vô tận vây quanh ta, nhiệt độ kinh khủng làm ta không thở được, cơn sốt như muốn trêu cợt ta, làm cho ta cảm thấy như người bị quăng vào một cái hỏa lò, chốc lát lại bị ném xuống biển băng.
Tay không ý thức tự bóp lấy cổ, từng trận đau đớn hành hạ trên ngực làm ta như muốn chết đi.
Ta cố sức muốn hét thật to, muốn rên thật lớn, nhưng yết hầu lại chỉ phát ra những tiếng rì rầm nho nhỏ…
Trong lúc mơ màng, ta biết có người ôm ta, ngăn cản ta tự hại mình, ta biết là ai.
Ta muốn giãy ra, nhưng lại càng lún sâu…
Ta dứt khoát đóng chặt ý thức của mình, chìm sâu vào trong bóng tối.
Giữa một mảnh mây mù… Ta từng bước đi tới.
Thân mình càng lúc càng nhẹ, ta biết con đường phía trước dẫn đến đâu. Bỗng nhiên có một khoái cảm muốn siêu thoát, thậm chí còn nghĩ ta phải nhanh đến được chỗ kia.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm.
“Ngươi không thể đi lên phía trước.”
Ta quay đầu lại.
“Ngốc quỷ?” Ta nhớ lại tên đầu sỏ đưa ta đến thế giới này, vốn nghĩ sau lần đó sẽ không còn duyên tái kiến, không ngờ lại gặp lại dưới tình huống thế này.
Ngốc quỷ bây giờ đã không còn là một thứ mờ nhạt trong suốt, bởi vì hắn đã thật sự trở thành quỷ, có thể nhìn bộ dạng thật của hắn, nếu không phải thanh âm cùng ngữ điệu không thay đổi thì ta không nhận ra được.
Ta cười khổ nói, “Ngốc quỷ, ta mệt lắm rồi, không muốn dây dưa với ngươi nữa… Chuyện ngươi cầu ta lúc đó, ta đã làm hết sức, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi…”
Ngốc quỷ kích động túm lấy bả vai ta, “Nói bậy bạ cái gì! Ta lúc đó đi Diêm Vương trình báo mới biết được ngươi đích thật là Tam hoàng tử của Đại Á vương triều, chẳng qua mẹ của ngươi tinh thông thuật quỷ thần, vì bảo hộ ngươi mà đem linh hồn của ta và ngươi hoán đổi, sau đó mệnh của ta hết, ta và ngươi lại hoán đổi chỗ. Thế giới bên này mới thật sự là thế giới của ngươi!”
Cái gì!
Ta kinh hoàng!
“Ngươi nghe đi, bên kia có rất nhiều người đang gọi ngươi đấy! Thật tốt quá, bọn họ thật sự đều thích ngươi, mệnh của ngươi vẫn chưa hết, không thể đi tiếp ở chỗ này. Mau quay trở về đi.”
Không chờ ta trả lời, ngốc quỷ đã đem ta đẩy xuống một cái vực sâu…
Đau quá…
Ta cố gắng mở mắt, ánh sáng chói chang chiếu vào.
Ta biết, ta đã trở về.
Mu bàn tay cảm thấy vừa ấm áp vừa ươn ướt, một giọt nước trong suốt rơi trong lòng bàn tay, có người cầm lấy tay ta.
“Thả…… ra……”
Ta khó khăn phát ra thanh âm, làm người đang vùi mặt trong tay ta giật mình.
Ta càng ngày càng gầy.
“Thế nào? Lân Nhi không chịu ăn?”
Hiên Viên Dực cau mày, nhìn ta đang nằm nghiêng trên giường.
Nha hoàn run rẩy quỳ một bên.
“Do đồ ăn không hợp khẩu vị? Mau đổi những món này đi.”
“Không cần phiền phức, ta không muốn ăn cái gì hết.” Ta vô lực nói.
Hiên Viên Dực nhìn ta, không nói gì. Chỉ là ánh mắt của hắn, không biết tại sao bỗng nhiên lại làm ta sợ.
“Lân Nhi tâm tình không tốt, nhất định là do bọn hạ nhân làm hại.” Hiên Viên Dực vỗ vỗ tay, “Người.”
Thị vệ bên ngoài tiến vào, trên tay cầm roi.
Hình như đây là một tiết mục đã tập duyệt sẵn, không đợi mệnh lệnh của Hiên Viên Dực, thị vệ kia đã quất roi tới tấp vào tiểu nha hoàn đang quỳ một bên.
“Ngươi!” Ta ngồi dậy, “Vì người khác mà giận cá chém thớt, quả thật là hành vi của bạo quân!”
Tiếng kêu tham thiết của tiểu nha hoàn vang lên không dứt bên tai.
“Không hề gì, từ trước đến nay, những hoàng đế chìm đắm trong việc cưng chiều mỹ nhân đều rất tàn bạo.”
Ta không nói gì, “Dù gì thì đấy là con dân của ngươi, không liên hệ gì đến ta.”
Ta lại kéo chăn lên che đầu nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn xuyên qua chăn truyền vào tai.
Ta không nghe thấy gì hết…… Không liên quan gì đến ta hết……
Tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn dần nhỏ lại, lòng ta một trận co rút.
“Đủ rồi! Ta nói đủ rồi, Hiên Viên Dực!” Ta không nhịn được nữa, xốc chăn lên. “Đem cơm lại đây, ta sẽ ăn.”
Nha hoàn trên mặt đất huyết nhục lẫn lộn, nếu như kéo dài thêm chút nữa, có lẽ đã bị đánh cho chết.
Nha hoàn được người đưa ra ngoài, vết máu trên mặt đất cũng được tẩy sạch sẽ.
Nhưng mùi máu tươi vẫn đọng lại trong không khí, ta ăn một miếng cơm vào miệng, nhưng cảnh tượng kinh khủng vừa rồi lại hiện ra trong đầu làm ta nôn hết ra.
Ta nôn thốc một trận, Hiên Viên Dực giúp ta thuận khí.
Ta bắt đầu run.
Ta tuy là người có tài giữa chốn thương trường, nhưng chưa bao giờ đối mặt với loại quân vương cổ đại xem mạng người như cỏ rác thế này. Ta giờ mới biết, thế giới của hai ta khác nhau đến mức nào…
Hiên Viên Dực sai người dọn dẹp giường bị bẩn, rồi lại một lần nữa đem cơm canh lên, bón cho ta ăn từng miếng.