Chỉnh Cổ

Chương 55 :

Ngày đăng: 15:41 18/04/20


Từng giây từng giây một trôi qua, tay ta cơ hồ đã mất đi khí lực để nâng lên, tiếng nói cũng khàn đi, cảm giác như có lửa đốt toàn thân.



Cũng không biết rốt cuộc là bao lâu, tại lúc ta có lẽ đã muốn tuyệt vọng thì bên ngoài vang lên tiếng sột soạt.



Chút tiếng vang ấy làm cho tinh thần sắp sụp đổ của ta vô cùng phấn chấn, ta dùng hết sức lực còn lại đập mạnh vào cửa hầm.



Âm thanh bên ngoài phản ứng với tiếng đập cửa.



Bên ngoài có người! Hơn nữa ta dám chắc là người chứ không phải chuột hay động vật đi ngang qua.



Ta điên cuồng tiếp tục đập cửa hầm, tay không nâng được thì dùng đầu, bởi vì không thể phát ra âm thanh, giọng của ta bây giờ có lẽ cũng chỉ bản thân nghe được.



Rốt cuộc, ánh sáng chói mắt lọt qua cánh cửa hầm đang mở ra truyền đến trước mặt, mắt ta không thích ứng kịp nên đau đớn, nước mắt chảy ròng, nhưng ta vẫn không muốn nhắm mắt, vì ánh rạng đông biểu thị cho sự tồn tại của sinh mệnh.



Cửa mở ra, năm sáu tráng hán thân thủ nhanh nhẹn nhảy vào. Ta không phân rõ là địch hay bạn, đành phải dùng nghị lực buộc mình tỉnh táo, đừng ở ngay thời điểm quan trọng này mà hôn mê.



Một nam tử thoạt nhìn như đầu lĩnh đến nâm cằm ta lên, “Lận Á Hiên, Lận công tử?”




Lão hoàng đế ngồi xuống bên giường ta, bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn nhẹ nhàng đặt trên tay ta, lạnh lẽo nhưng trong lòng lại ấm áp một cách diệu kỳ.



“Nhi à, ngươi đã chịu khổ…”



Ta dù muốn nói một câu cũng không nói được, ta nhìn ánh mắt của lão hoàng đế — kia không phải là ánh mắt của một vị đế vương, mà chính là ánh mặt thật lòng của một vị phụ thân ngóng nhìn đứa con của mình.



Ánh mắt của ta đã ươn ướt, sống ở thế giới này đã lâu như vậy, ta lần đầu tiên thấy được cảm giác được về nhà.



Không lâu sau màn “,hụ tử gặp mặt”, vì ta mới vừa tỉnh lại, thể lực không chống đỡ đượcm nói không được hai câu lại buồn ngủ. Đương nhiên là trước khi ngủ, ta cũng không quên hỏi chuyện của Hiên Viên Dực và Vệ Tình, biết được bọn họ đã an toàn thoát chết mới yên tâm nhắm hai mắt lại.



Trong đầu loạn cả lên, Hiên Viên Dực ở trong hoàng cung Đại Á, trên danh nghĩa đây là đãi ngộ quốc khách, nhưng Đại Á cùng Hiên Viên từ trước đến nay như nước với lửa, có khi khả năng bị giam lỏng là rất lớn. Đến lúc muốn cứu Hiên Viên Dực, có khi phải ra vật vã nói chuyện với lão hoàng đế một phen. Nếu không, hắn cho dù không chết trong tay Tần Liệt, cũng sẽ chết trong tay lão hoàng đế.



Phiền thật phiền thật… Thể lực cạn kiệt cùng bát thuốc ngủ phát tác dụng làm cho ta không thể nào tiếp tục suy nghĩ được nữa.



Mặc kệ nó, binh đến tướng chắn, nước đến đất che…