Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ
Chương 13 : Xui xẻo
Ngày đăng: 23:05 21/04/20
1.
Một ngày đẹp trời, bà Tống đang ngồi cắn hướng dương xem ông Tống tập dưỡng sinh đột nhiên đập bàn cái rầm.
- Sao thế? – Ông Tống giật mình quay lại.
- Tôi quyết định rồi.
- Chuyện gì?
- Đám cưới của hai thằng nhóc thối kia. – Bà Tống vung tay đứng dậy. – Tôi muốn tổ chức trong năm nay, hai đứa cùng một ngày luôn.
- Ồ, cuối cùng bà cũng nghĩ thông suốt. – Ông Tống gật gù, cười đến không thấy đông tây nam bắc. Cuộc sống quá nhàm chán, ông muốn có mấy đứa nhỏ kêu khóc bên tai cho vui a~
Bà Tống trước giờ đều thuộc trường phái hành động, ý định vừa mới hình thành hôm sau đã lập tức hẹn gặp bố mẹ Dạ Uyển bàn bạc chọn ngày, còn danh sách khách mời thì do ông Tống toàn quyền quyết định.
Thiên Kỳ nghe được tin này thì mừng như điên, lập tức gọi điện thoại cho Dạ Uyển lải nhải không ngừng, phát biểu cả một bài văn dài bày tỏ cảm nghĩ của mình và hi vọng và tương lai tốt đẹp của hai người. Dạ Uyển cầm điện thoại nghe anh nói không ngừng, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc. Thiên Kỳ của cô thật đáng yêu!
Nhã Nhi ngòi bên cạnh chống cằm quan sát dáng vẻ ngây ngất của bạn thân, bên tai truyền tới câu được câu không của Thiên Kỳ mà không khỏi lắc đầu thở dài. Đúng là vật họp theo loài, cả đôi đều ngốc nghếch như vậy!
Reeng reeng...
Điện thoại trên bàn vang lên cắt ngang lời cảm thán của cô.
- Nhã Nhi, lên phòng anh đi! – Vừa mới nhấc máy, còn chưa đợi co lên tiếng thì giọng nói trầm ấm mang theo nồng đậm ý cười của Thiên Lam đã truyền tới.
- Vâng. – Cô đáp một tiếng, cầm theo di động rời khỏi vị trí, trước khi đi ánh mắt thoáng liếc qua bàn làm việc, xoa xoa cằm. Có điện thoại nội bộ cũng tiện nhỉ!
...
Cô đi đến trước bàn trực thư ký, mỉm cười vẫy vẫy tay với Tống Song Hùng, người khi cũng cười ngoác miệng nhiệt tình chào hỏi.
- Chị dâu, xin chào! Anh họ đang ở bên trong, chị mau vào đi!
- Ừ, cậu làm việc tiếp đi. – Cô gật đầu. Nghe thấy hai chữ "chị dâu" này cô lại nhớ tới nguyện vọng suốt bao nhiêu năm qua của mình, hiện tại cuối cùng cũng sắp thực hiện được rồi ha ha ha...
Cạch...
Thiên Lam ngồi sau bàn làm việc chống cằm nhìn cô, toàn thân tản ra vầng sáng hạnh phúc.
- Sao lại nhìn em như vậy, không biết là người ta sẽ ngượng à? – Cô bước đến ngồi xuống ghế sô pha, cố tình quay lưng về phía anh.
- Cô bé này! – Anh phì cười, rời khỏi chỗ đi tới bên cạnh cô, tự nhiên ôm cô tựa vào lồng ngực mình, ở bên tai cô thủ thỉ. – Mẹ đã quyết định ngày cưới của chúng ta rồi, là 4 tháng sau, tổ chức cùng Thiên Kỳ và Dạ Uyển.
- Vâng. – Cô nhoẻn miệng cười, hoàn toàn thả mình vào vòng tay của anh. Cô thích anh ôm cô như vậy, cảm giác rất an toàn và bình yên.
- Nhã Nhi, anh biết em yêu anh, nhưng anh vẫn còn vài nghi vấn, em có thể trả lời anh không? – Do dự một lát, cuối cùng anh vẫn nói ra miệng. Anh không muốn giữa bọn họ tồn tại bất kì hạt sạn nào, anh muốn cho cô một tình yêu thật đẹp, một cuộc hôn nhân thật ngọt ngào.
- Anh chỉ muốn em nhớ kĩ bài học lần này, đừng bao giờ khiến mình bị thương nữa, anh rất lo lắng, rất đau lòng!
- Em biết mà, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi. – Cô gật đầu cười hì hì. – Anh yên tâm, em khỏe lắm, đợi tháo bột ra là sẽ không có vấn đề gì nữa. Tới lúc đó chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.
- Ừ, mau mau khỏe lại còn làm cô dâu của anh. – Anh cúi đầu hôn lên vầng trán trắng mịn của cô, mỉm cười.
Thế nhưng, Thiên Lam chăm sóc cô tận tình suốt một tháng trời, vừa mới vui mừng vì cuối cùng cô cũng có thể tháo bột, chỉ cần tập luyện vài ngày là có thể đi lại bình thường thì đã nghênh đón một tin tức động trời mới.
Cô ở nhà suốt một tháng đã sắp buồn chán đến phát điên, vì vậy chân trước vừa từ bệnh viện về chân sau đã biến mất khỏi cánh cửa vững chắc. Cô thề là cô chỉ muốn đi hít thở không khí xung quanh một chút thôi, làm sao biết được vèo một cái đi mất mấy tiếng đồng hồ, mà lúc trở về còn mang theo cả "hàng đi kèm"...
Nhìn cánh tay trắng muốt của cô, người nào đó trầm mặc cả buổi rốt cuộc bùng nổ.
- Ngô Nhã Nhi, em còn có thể vụng về hơn nữa được không hả? Chân vừa mới khỏi được mấy ngày, tay lại bị thương nghiêm trọng như vậy, em muốn anh lo đến chết hay sao?
- Người ta không cố ý mà...
- Em còn nói? Nếu như khi đi đường em chịu để tâm một chút thì làm sao có thể bị thương được? Anh đã nói em bao nhiêu lần rồi mà em không chịu nghe.
- Người ta đã đau lắm rồi anh còn mắng người ta... - Cô bắt đầu phụng phịu.
- ... - Anh trừng mắt nhìn bộ dạng uất ức của cô, cuối cùng vẫn phải đầu hàng. Ai kêu anh chiều cô đã thành thói quen rồi? – Đau lắm à? Để anh xem nào!
- Không cần, anh không thương em, anh lớn tiếng với em. – Cô đáng thương tố cáo.
- O.O – Anh không thương cô? Lời như vậy mà cô cũng nói ra được? Không sợ bị thiên lôi đánh hay sao? Được rồi, anh thừa nhận, cho dù thiên lôi có giáng xuống thì anh cũng sẽ lấy thân mình che chắn cho cô, nên đương nhiên cô bé to gan này không biết sợ rồi. – Còn không phải bởi vì lo lắng cho em? – Anh cố áp chế lửa giận, nhìn cánh tay bó bột cứng ngắc của cô lại càng đau lòng không thôi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về.
Cô cũng ngoan ngoãn dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, khóe môi cong lên vô cùng hài lòng. Cô biết anh tốt với cô nhất, sẽ không thực sự nổi giận đâu mà.
Anh nhìn dáng vẻ đắc ý kia của cô mà vừa bực mình vừa bất đắc dĩ. Cô bé này đúng là đã bị người "anh trai" này chiều hư rồi. Thế nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của mẹ thì sắc mặt anh lập tức trở nên âm u.
- Nhã Nhi, nếu như em còn tiếp tục như vậy mẹ sẽ hủy bỏ đám cưới của chúng ta đấy.
- Hả? – Cô ngây ngô nhìn anh. – Em bị thương tất nhiên đám cưới sẽ phải lùi lại rồi. Anh yên tâm, bác sĩ nói chỉ cần em không động đậy nhiều thì vết thương sẽ sớm khỏi hẳn thôi. Tới lúc đó em sẽ bù cho anh một đám cưới thật khó quên, có được không?
- Kể từ lúc ngày cưới của chúng ta được quyết định, em liên tục bị thương, thực sự là do trùng hợp sao?
- Anh nói gì vậy? – Cô ngạc nhiên ngẩng đầu. – Anh nghi ngờ em?
- Không phải. – Anh cúi đầu cọ cọ hai má của cô, tựa như đứa nhỏ uất ức tố cáo. – Anh tin em, nhưng mẹ lại không. Mẹ vẫn luôn nghĩ em vì Thiên Kỳ nên mới miễn cưỡng đồng ý lấy anh. Hừ, người em yêu rõ ràng là anh, tại sao ai cũng khăng khăng là Thiên Kỳ? Em rõ ràng là của anh! Của anh mà!
Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt. À, đây là Tống Thiên Lam? Có vẻ như mẹ đã gây áp lực cho anh nhiều quá rồi, đến mức đầu óc anh cũng bị ép hỏng luôn. Thiên Lam của cô thật đáng thương!
Vì vậy, kể từ ngày hôm đó, Ngô Nhã Nhi rốt cuộc bắt đầu có ý thức bệnh nhân, ăn uống nghỉ ngơi điều độ, chỉ mong mình có thể nhanh chóng bình phục để cứu rỗi tâm hồn non nớt đang ngày ngày bị khảo nghiệm của người chồng tương lai đáng thương.
~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~