Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ

Chương 5 : Cái đuôi nhỏ

Ngày đăng: 23:04 21/04/20


1.



Dạo gần đây Thiên Kỳ rất buồn bực, bởi vì mắt anh rõ ràng nhìn thấy cô bé Nhã Nhi đáng yêu dần dần bị chiều đến đầu óc choáng váng rồi. Anh đã từng nói chuyện thẳng thắn với anh trai, nhưng nhận lại chỉ là một cái lườm sắc lẻm cùng câu nói lạnh te: "Em gái chúng ta ai dám ghét bỏ?" Tất nhiên anh tuyệt đối không dám chạy đi kháng nghị với bố mẹ, thế nên anh lại càng thêm não nề. Bảo anh trơ mắt nhìn em gái biến thành đóa hoa điêu ngoa đáng ghét anh không làm được. Nhưng chiến đấu chống lại cả nhà thì nói dễ hơn làm. Thiên Kỳ đáng thương dường như rơi vào ngõ cụt, tính tình vốn đã không mấy tốt đẹp càng trở nên nóng nảy, động một chút liền giống như quả bom nổ tan tành.



Thiên Kỳ cứ sốt ruột trong thế giới của mình mà không biết rằng trong căn phòng đối diện cũng có một chú thỏ nhỏ sợ hãi đến run rẩy. Nhã Nhi mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng 7 năm ở cái nơi lạnh lẽo thiếu thốn tình thương khiến cô bé hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác. Mà vài ngày gần đây sự cưng chiêu vô pháp vô thiên thể hiện quá rõ ràng, cô bé không nhận ra cũng khó. Nhưng tại sao? Thôi thôi, cái đầu nhỏ của cô bé hiển nhiên không đủ tế bào để hiểu thấu đáo mục tiêu cao cả của từng người. Thế nhưng giống như Thiên Kỳ, cô bé rất rõ ràng nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ trở thành người như thế nào. Nhưng cô bé lại không đủ can đảm để đả đảo chính quyền lấy nuông chiều làm cốt lõi này. Cho nên, rối rắm~ing



...



Một buổi sáng nọ,



Cạch...



Nhã Nhi ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi cửa. Mặc dù hôm nay không phải đi học nhưng cái bụng của cô bé vẫn đúng giờ kêu vang, khiến cô bé có muốn lười biếng ngủ nướng cũng không được.



Đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên hành lang bỗng nhiên cái đầu nhỏ cộc một cái đụng phải một người, cô bé hếch mũi ngửi ngửi, sau đó cau có vươn tay muốn đẩy người kia ra.



- Mở mắt! – Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ này của em gái tuy rất đáng yêu nhưng lại không thể không mở miệng gắt. Đằng sau anh là cầu thang đấy, nếu như anh không xuất hiện ở đây có phải cô bé nho nhỏ này sẽ giống như quả bóng lăn xuống hay không? Nghĩ đến đây, trái tim Thiên Kỳ giật thót. Nhưng ngược lại với Thiên Lam dịu dàng luôn biểu hiện sự quan tâm bằng những lời khuyên nhủ nhẹ nhàng thì Thiên Kỳ lại phừng phừng lửa giận, hai mắt bốc hỏa nhìn cô bé con dưới chân. – Còn không mau mở mắt ra nhìn cho kỹ?



- Không cần nhìn em cũng biết anh là ai, hừ! – Nhã Nhi quệt mũi, he hé mắt như để xác nhận lại lời mình nói là đúng.



- Đây là giọng điệu dùng để nói chuyện với anh trai? – Thiên Kỳ tức đến dựng râu, chỉ tiếc anh vẫn chưa có một cọng râu nào.



Nhã Nhi nghe được thanh âm giận dữ bỗng mở bừng mắt ra, một đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vị anh trai nhỏ trước mặt đến mức Thiên Kỳ có cảm giác như mình là hoa hậu khỉ trong vườn bách thú.



- Nhìn cái gì mà nhìn? – Thiên Kỳ trừng mắt, đưa tay hung hăng gạt em gái sang một bên, sải bước về phòng. Đúng là một đứa nhỏ không đáng yêu, khi không nhìn anh với vẻ mặt sùng bái làm cái gì, hại anh không cách nào tiếp tục lớn tiếng với nó được. Hừ!



Nhã Nhi vẫn đứng tại chỗ ngẩn người, sau khi nghe tiếng đóng cửa cái rầm mới bừng tỉnh, khóe môi nhỏ xinh cong lên thành một nụ cười, hai mắt cũng bừng sáng, dường như rotó cuộc cũng tìm thấy con đường bằng phẳng sáng rõ giữa núi non hiểm trở.



- Em gái, tại sao hôm nay lại dậy sớm thế này? – Thiên Lam vừa từ dưới nhà đi lên đã thấy cô nhóc trong chiếc váy xanh ngọc cười đến khuôn mặt rạng ngời, không nhịn được cũng muốn cười theo. Em gái của anh thật sự là vô cùng đáng yêu a~



- Em đói bụng! – Nhã Nhi chợt nhớ tới mục đích mình dậy sớm thế này, tung tăng chạy xuống cầu thang.



Có lẽ do quá vội vàng nên cô bé không phát hiện Thiên Lam đứng giữa cầu thang sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, bàn tay còn đang dừng giữa không trung.



Nhã Nhi vừa xuống nhà liền chạy thẳng vào bếp mè nheo một hồi, sau đó vẻ mặt thỏa mãn bưng đĩa bành trứng ra trèo lên ghế ngồi ăn ngon lành.



Hôm nay là ngày nghỉ nên ông bà Tống quyết định ra ngoài dạo chơi bồi dưỡng tình cảm. Vừa xuống nhà đã thấy con gái bé bỏng ngồi ăn sáng một mình, sắc mặt lập tức tối lại. Bà Tống đi tới ôm đứa nhỏ vào lòng, vừa dỗ dành vừa đích thân đút từng miếng từng miếng bánh mềm xốp cho cô bé. Còn ông Tống lại quay đầu đi lên tầng, lửa nóng bốc lên đầu hùng hổ dạy dõ hai đứa con trai một hồi.



- Bố, chỉ là ăn sáng mà thôi, em gái đã lớn rồi, chẳng lẽ còn cần người hầu hạ? – Thiên Kỳ bĩu môi kháng nghị.



- Lớn? Như thế nào là đã lớn rồi? Con bé mới 7 tuổi, bé bỏng như vậy. Các con có phải là anh trai của con bé hay không? Lại để nó một mình thui thủi ăn sáng, chưa nói đến tâm trạng nó sẽ buồn bã thế nào, nhỡ nó không cẩn thận làm mình bị thương thì làm sao bây giờ?



- Bố lo lắng quá rồi, bên dưới có nhiều người làm như vậy, sao có thể nói là thui thủi một mình? – Thiên Kỳ không cho là đúng.



- Con còn cãi? Uổng công con bé coi con là anh trai, con lại đối xử lạnh nhạt với nó như vậy. Trên đời này có người anh trai nào thờ ơ như con không? Em gái đói bụng cũng không biết đường xuống bếp lấy đồ ăn cho nó, để nó phải một mình lo liệu. Nó còn bé như vậy, nhỡ không cẩn thận làm rơi đĩa vào chân... - Ông Tống càng nói càng hăng, càng nghĩ càng sợ run. Ông khó khăn lắm mới có được một đứa con gái xinh xắn đáng yêu, làm sao có thể để con bé gặp chuyện gì được? Không được không được, ông phải nói chuyện với vợ mới được, cứ giao con bé cho hai đứa con trai vô trách nhiệm này không ổn một chút nào.



Hiển nhiên ông Tống đã quên mất mình từng tự hào về đứa con trai lớn như thế nào, bây giờ trong lòng trong tim ông cũng chỉ có đứa con gái đáng yêu mới nhận nuôi mà thôi.



- Bố đừng tức giận nữa, là con không chăm sóc em chu đáo, sau này con sẽ chú ý hơn! – Thiên Lam cúi đầu, chỉ cần nghĩ đến em gái có thể bị thương vì sự bất cẩn của mình là lòng cũng xoắn lại. Anh không nên vì sự tức giận nhất thời mà bỏ mặc em gái như vậy. Kể ra thì cô bé cũng đâu có làm gì sai? Có lẽ quá đói bụng nên mới vội vàng đến quên cả sà vào lòng anh làm nũng như mọi khi. Anh thật là đáng trách!



Thiên Kỳ thu hết vẻ mặt tự trách của anh trai vào mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt. Chỉ là một chuyện bé xíu như hạt đậu thôi, mọi người có cần làm toáng lên như thế không? Em gái cũng không phải đồ dễ vỡ mà.



Cùng lúc đó, Nhã Nhi ngồi trong lòng bà Tống máy móc há miệng. Tại sao cô bé cứ có cảm giác không được tự nhiên? Mặc dù mẹ đối với cô bé tốt lắm, nhưng có phải là có chút quá đà hay không?



Thật vất vả mới nuốt hết được chỗ bánh trên đĩa, Nhã Nhi chu môi hôn lên má bà Tống một cái thay cho lời chào, sau đó liền vọt lên trên nhà.
Nhã Nhi hơi giật mình vì âm thanh bất thình lình này, nghiêng đầu quan sát dáng vẻ như con nhím xù lông của anh mà nghi hoặc. Cô bé tất nhiên biết anh cũng là anh trai của cô bé, nhưng như thế thì làm sao? Chẳng lẽ là bởi vì cô bé nói anh trai tốt hơn anh, cho nên anh tức giận? Cô bé cứ nghĩ từ nhỏ đến lớn anh bị người ta nói ra nói vào đã thành thói quen rồi chứ? Với cả anh cũng đâu có vẻ gì là khó chịu khi bị Thiên Lam che mất hào quang đâu? Ngược lại cô bé còn cảm thấy vị anh trai nhỏ này rất vui vẻ núp dưới bóng anh trai toàn năng của mình mà ra sức quậy phá đấy. Aizzzz... đúng là càng nghĩ càng không thể hiểu được mà, cô bé còn nhỏ, đầu óc vẫn là không đủ dùng.



Thiên Kỳ bắt gặp ánh mắt mịt mù của cô bé thì vừa tức vừa bất đắc dĩ, muốn tiếp tục mắng cũng không biết phải làm sao, rốt cuộc vẫn là chịu thua thở hắt ra. Thôi đi, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, "anh Thiên Kỳ" thì "anh Thiên Kỳ", dù sao cũng có một chữ "anh".



Nhã Nhi vẫn luôn để ý sắc mặt của Thiên Kỳ, vừa thấy anh có vẻ như đã trở lại bình thường thì lập tức nhảy khỏi ghế, chạy vòng ra sau bò lên lưng anh, giọng nói non nớt vừa lộ ra vẻ làm nũng lại mang theo sự ra lệnh.



- Anh Thiên Kỳ, cõng em!



Thiên Kỳ theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô bé, nhíu nhíu mày.



- Đang yên đang lành cõng cái gì mà cõng?



- Em muốn đi dạo, anh cõng em đi!



- Muốn đi thì tự mình đi, anh không đi. – Thiên Kỳ buông tay, ngồi im như pho tượng. Anh mới không cần nuông chiều cô bé này đâu, mặc dù âm thanh ngọt ngào này đáng yêu đến mức lòng anh cũng có dấu hiệu nhũn ra tới nơi rồi.



- Không đi thì thôi, dù sao em cũng không xuống. – Nhã Nhi bĩu môi, huy động cả hai tay hai chân bám lấy Thiên Kỳ, biến mình thành con khỉ vắt vẻo trên người anh, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm đá chỗ này véo chỗ kia, khiến cho Thiên Kỳ ngồi cũng không yên.



Nhã Nhi chơi đến cười híp cả mắt, mặc kệ Thiên Kỳ dỗ dành hay đe dọa thế nào đều không chịu buông tay, sống chết bám chặt lấy anh mà trèo.



- Đừng có nghịch, ngã bây giờ.



- Em bám chắc lắm rồi, không ngã được đâu.



- Đi xuống, anh không phải cái cây.



- Ha ha... anh chính là một cái cây khô a ha ha...



- Tống Nhã Nhi!!!!



- Sai rồi, em là Ngô Nhã Nhi.



- Bố mẹ đã nhận nuôi em, tất nhiên em phải sửa thành họ Tống, hiểu chưa?



- Nhưng mẹ nói em vẫn là Ngô Nhã Nhi.



- Hả? – Thiên Kỳ nhăn mày khó hiểu, nhưng một giây sau đã không thể tập trung suy nghĩ được nữa, bởi vì cô bé nào đó nhân lúc anh không chú ý đã đạp cho anh một cái, tiếp tục leo lên chễm chệ ngồi trên bả van anh, hai tay nắm chặt tóc anh. – Em đi xuống ngay!! – Thiên Kỳ nổi bão.



- Không xuống, em không xuống.



- Anh cho em ba giây, nếu em còn không xuống...



- A, anh trai!! – Bỗng nhiên Nhã Nhi kêu lên một tiếng cắt ngang lời cảnh cáo của Thiên Kỳ.



Thiên Kỳ giật mình nhìn lại nhưng không thấy ai cả. Cùng lúc đó, trên đầu vang lên tiếng cười lanh lảnh khiến sắc mặt anh càng không tốt. Cô bé này giỏi lắm, lại dám hù dọa anh, xem ra anh vẫn còn rất nhẹ nhàng, hừ!



Nghĩ như v ậy, Thiên Kỳ không chút do dự một tay túm bé con trên đầu xuống, đặt nằm úp sấp trên mặt bàn, tay to giơ lên cao chuẩn bị dạy dỗ lại đứa nhỏ không hiểu chuyện này. Nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống thì đã nghe thấy thanh âm tràn ngập tức giận khiến anh lạnh toát cả sống lưng.



- Tống Thiên Kỳ, em đang làm gì?



Nhã Nhi quay đầu nhìn Thiên Kỳ một cái, hết sức xem thường đảo mắt một vòng. Không phải cô bé đã nói rồi sao, anh trai đến đây.



------------------------------------------------------------------