Chinh phục gái đẹp (dịch)
Chương 21 :
Ngày đăng: 21:47 19/08/20
Đinh Nhị Cẩu về nhà lần này là mượn xe máy của Điền Ngạc Như, hắn đang ngồi trên ghế đá trước cửa nhà mình, có vẻ không hào hứng lắm! Trần Nhị Đản cũng sắp kết hôn rồi, mình thì chẳng biết khi nào có thể quang minh chánh đại rước vợ về nhà.
– Nhị Cẩu, cậu đã về nhà, cũng không qua nhà của tớ, tớ đây lu bu bao nhiêu công việc bù đầu, còn phải qua nhà cậu kiếm!
Trần Nhị Đản trên người mặc bộ đồ tây mới, tinh thần có vẻ phấn chấn, miệng ngậm điếu thuốc, dù sao hắn vẫn còn một bộ dạng bất cần đời như trước.
– Cậu còn đang bận việc, tớ ngày mai đi qua là được, cũng đâu có chậm trễ chuyện của cậu đâu!
– Ha ha đã hơn một năm không gặp cậu, chẳng qua là muốn tìm cậu trò chuyện một chút thôi mà!
– Trò chuyện cái rắm, vợ của cậu đâu rồi, sao không trông thấy đến gặp tớ, là đại ca của cậu, chẳng có quy tắc gì hết!
– Hừ, thằng nhóc, rốt cuộc là ai lớn, còn bày đặt xưng là đại ca, cậu chẳng là cái cóc khô gì.
Trần Nhị Đản nói ngược lại, hai người cứ như vậy cứ như vậy trêu đùa hạ thấp lẫn nhau.
– À! Tớ hỏi cậu, làm sao mà kiếm được vợ, hay quá vậy? Có phải là bỏ tiền ra mua phải không? Tớ bây giờ là cảnh sát, đừng trách tớ không có nhắc nhở cậu, việc mua bán này là phạm pháp đó, nếu thật sự là mua, mau buông ra đi, hoặc là thả người ta về nhà !
– Hic, tớ đang muốn nói chuyện với cậu về chuyện này đây, nhắc tới cũng có chút phiền toái, so với mua còn mệt mỏi hơn!
– Cái gì! Cậu rốt cuộc gây nên họa gì, có phải ở bên ngoài lăn lộn ngoài đời chịu không nổi, giờ mới trở về hay sao?
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
– Nhị Cẩu, tớ và cậu là anh em cùng một chỗ lớn lên, cho nên việc này tớ cũng không gạt cậu, người vợ này là tình nhân của đại ca trong giang hồ của tớ!
– Đại ca giang hồ? Có ý gì, bộ cậu là xã hội đen hay sao?
– Ừ, ngày trước vừa mới đến thành phố Ôn Châu, tớ chưa hiểu được nặng nhẹ, sợ bị người ta bắt nạt, cho nên liền gia nhập vào một bang hội, nhưng chuyện sau đó dần dần không phải như tớ nghĩ, đúng là tớ không bị người bắt nạt, nhưng tớ lại đi bắt nạt người khác, người phụ nữ này trong nhà rất có tiền, nhưng cha cô ấy với đại ca của chúng tớ cùng tranh đoạt một mảnh đất, ông ta bị đại ca của tớ dồn đến đường cùng, người phụ nữ này rất có bản lĩnh, cô ta tự động tình nguyện đi theo theo đại ca của tớ làm tình nhân, việc này mới coi như là xong. Nhưng là nào ai biết cô ta thích tớ, nửa tháng trước, lúc ban đêm thừa dịp đại ca tớ ngủ, cô ấy thiến đứt dương vật của đại ca tớ, chúng tớ nếu ở lại thành phố Ôn Châu thật sự là lăn lộn ngoài đời không được nữa rồi, cho nên đã cùng nhau chạy trốn trở về lại quê nhà!
– Ai ui, người phụ nữ này là một cực phẩm nha, cậu không sợ vào một đêm nào đó, cô ấy cũng lại thiến cậu?
Đinh Nhị Cẩu len lén cười nói.
– Hì, sẽ không có đâu, chúng tớ là thật tình yêu nhau, nhưng cũng không biết vào ngày mai lúc kết hôn, người của đại ca ở thành phố Ôn Châu có tìm được nơi này hay không, cho nên tớ gọi cậu tới, nếu có gì xảy ra, cậu là cảnh sát, giúp tớ chống đỡ qua cơn nguy, chúng tớ kết hôn xong sẽ rời khỏi nơi đây, lần này kết hôn, coi như là có một thông báo cho người nhà biết là xong!
– Nhị đản, cậu nếu đã trở về, sao lại còn ra đi nữa, dứt khoát lần này ở nhà, chúng ta sẽ có chuyện làm, tớ có biết một bà chủ tai to mặt lớn, tầm mấy tháng nữa ở gần đây, đầu tư khai thác một cái mỏ, đến lúc đó tớ giới thiệu cho cậu làm giám sát, dù sao, xã hội đen cũng không thể lăn lộn cả đời đâu!
– Thật sao? Mỏ gì vậy?
– Hiện tại tớ cũng không quá rõ ràng, nhưng nếu chuyện này có thể thành công, tìm cho cậu một chỗ làm, thì tớ vẫn có khả năng, cậu yên tâm!
– Vậy thì tốt, đi, theo tớ về nhà tớ, chúng ta đêm nay trò chuyện chơi!
– Cậu ngày mai kết hôn, đêm nay tớ và cậu trò chuyện cái quái gì hả!
– Chính là bởi vì tớ ngày mai mới kết hôn, đêm nay chưa thể cùng vợ ngủ chung, vẫn còn tự do mà.
– Vậy là đêm nay còn bị nhịn phải không? Cứng cỏi lắm, nhưng dứt khoát đêm mai tớ trở về, cậu không có được mè nheo giữ tớ lại!
– Cậu cút đi, đêm mai cậu muốn ở lại, tớ cũng sẽ đem cậu ném ra ngoài!
– Nhưng nếu vợ cậu coi trọng tớ, muốn lưu tớ lại thì sao?
– Thúi lắm, vợ tớ mắt không có đui mù đâu, làm sao có thể coi trọng con người như cậu, thằng ma cà bông lông còn chưa mọc đủ!
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì, kể từ cùng Lý Phượng Ny, Điền Ngạc Như với Dương Phụng Tê tiếp xúc, hắn tin tưởng bản thân của mình có khả năng hấp dẫn, thu hút phụ nữ tin tưởng hơn rất nhiều, cũng muốn nhìn vợ của Trần Nhị Đản hình dáng ra sao, mà có thể để cho Trần Nhị Đản phản bội đại ca của mình.
– Bà xã ơi, anh đã trở về đây!
Vừa vào cửa liền hô lớn, nhưng lời còn chưa nói hết, ở phía sau lưng Trần Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu có cảm giác một trận gió lạnh ập tới, lập tức yết hầu mình đã bị bóp lại.
– A…a, Trần Nhị Đản, cứu tớ!
Đinh Nhị Cẩu chật vật phun ra vài tiếng.
– Ui này! Bà xã đây là bạn anh, người anh đã kể với bà xã, hắn là Đinh Nhị Cẩu.
Trong chớp mắt Trần Nhị Đản thấy Đinh Nhị Cẩu đã bị vợ mình là La Tử Hàm nắm cần cổ rồi!
– Thật vậy hả? Vậy mà em tưởng tên hỗn đản kia sai người tới đây!
Cô dâu La Tử Hàm vội vàng thả Đinh Nhị Cẩu ra.
– Ai da, Nhị Đản, cậu lúc này thật là có phúc, nhà có bà chằn rồi.
Đinh Nhị Cẩu vừa ho khan, vừa nói, nói chưa dứt lời, chân của La Tử Hàm đã đá thêm trên mông đít Đinh Nhị Cẩu.
– Dám nói cái gì đó, có phải vừa rồi chưa thấm đòn sao? Nếu muốn no đòn thì nói nữa xem!
La Tử Hàm nhìn Đinh Nhị Cẩu lườm mắt một cái, bất quá cái nhìn này cũng không bình thường, người bình thường xem mặt người khác xong thì thôi, nhưng cô dâu bá đạo này nhìn chằm chằm vào mặt Đinh Nhị Cẩu một hồi.
Đinh Nhị Cẩu thấy sợ hãi, vội vàng đem Trần Nhị Đản kéo sang một bên.
– Nhị Đản, ngay cả cái biệt danh tồn tại của tớ, cậu cũng nói cho vợ cậu biết à?
– Đúng vậy, có gì không?
– Không có gì, như vậy đi, ngày mai tớ tới, hôm nay còn có chút việc, tớ về, khỏi tiễn !
Không đợi Trần Nhị Đản và La Tử Hàm phản ứng kịp, Đinh Nhị Cẩu đã thoát ra khỏi cửa, giống như là chó cụp đuôi chạy vậy!!!
– Nhị Đản, đây là bạn anh Đinh Nhị Cẩu à, xem ra cũng nhát cáy quá, mới hù một cái, cong đuôi chạy mất rồi!
La Tử Hàm bĩu môi nói.
– Tử Hàm, em không thể dịu dàng một chút sao? Anh nói qua bao nhiêu lần rồi, ở nhà không cần mỗi chút động tay động chân, em xem lại coi, anh vốn là mời Đinh Nhị Cẩu lại đây làm phù rể, đêm nay em lại dọa hắn, nếu hắn sợ chạy mất, anh phải đi tìm ai đây?
Trần Nhị Đản khó khăn nói.
– Vậy sao? Ôi, việc này em không đúng, anh qua nhà hắn nói một tiếng là xong mà, cha mẹ em ngày mai đến, hôn lễ có thể đơn giản, nhưng không thể làm qua loa, em lại là lần đầu tiên lập gia đình!
– Ai, La Tử Hàm, em có ý gì, có phải hiện tại đã nghĩ đến chuyện còn lần thứ hai lấy chồng nữa!
– Nhị Đản, anh có phải cũng muốn ăn đòn!
La Tử Hàm nổi giận đùng đùng hướng Trần Nhị Đản tiến đến, nhưng Trần Nhị Đản sớm đã trốn mất rồi.
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không hiểu nỗi, Trần Nhị Đản thằng này như thế nào lại tìm trúng một phụ nữ dữ dội như vậy, khi tay của Tử Hàm chụp vào cổ hắn, là đã biết gặp thứ thiệt rồi, ở đơn vị Trương Cường đã dạy qua cho hắn, đó là cầm nã thủ chánh tông, hơn nữa còn là thứ nhất chiêu chế địch, trách không được dám thiến sinh mạng của đại ca xã hội đen, phụ nữ như vậy, thật đúng là không người nào dám đụng vào, một khi không vui sẽ thiến đấy, hic.. ai mà chịu nổi, chờ xem, không chừng ngày nào đó mất hứng, Trần Nhị Đản liền sẽ trở thành hoạn quan thứ hai xui xẻo.
…
Sáng sớm, cổng chào đám cưới đỏ thẩm, có cái bảng viết tên chú rể với cô dâu. Nhà củaTrần Nhị Đản đã vây quanh không ít người, đều là người trong thôn lại đây giúp một tay, nông thôn có thói quen như vậy, nhà ai nếu có việc hiếu hỉ, trong thôn mọi người đều sẽ tới hỗ trợ, đây là một loại tính chất tự phát, hơn nữa nhà ai cũng có lúc cưới vợ gả chồng, nhà ai lúc đó cũng cần được giúp một tay một chân. Trần Nhị Đản cha là một thợ hồ, bình thường cũng hay giúp người trong thôn, cho nên không ít người tới, cơ bản không cần chủ nhà tự mình làm gì hết, đã có mọi người làm giúp hết rồi.
– Nhị Cẩu, bộ quần áo này cũng không tệ, cởi ra cho tớ mượn mặc đi!
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu quần áo đẹp đẽ, gọn gàng đứng bên cạnh mình, Trần Nhị Đản mộc mạc, chân chất yêu cầu Đinh Nhị Cẩu thay quần áo đổi cho hắn!!!
– Cậu vóc người làm sao vừa, có đổi quần áo cũng đâu mặc được, phải không bà chị?
Ngày hôm qua chưa kịp quan sát kỹ lưỡng bà la sát La Tử Hàm, hôm nay vừa nhìn thấy, hắn không khỏi tán thưởng ánh mắt chọn người của Trần Nhị Đản, hắn vì người phụ nữ này mà phản bội đại ca cũng là xứng đáng, Tử Hàm mặt trái xoan xinh xắn, ngay cả dáng người cũng cân đối dễ thương, tiếc nhất là màu da hơi đen, nếu trắng, sắc đẹp cũng tương xứng không thua gì Điền Ngạc Như.
– Cởi ra đổi cho Nhị Đản đi, cha mẹ em hôm nay cũng có mặt, phải để bạn anh có mặt mũi trước mặt mọi người chứ, phải không?
La Tử Hàm nói chuyện sặc mùi… giang hồ, đối với người phụ nữ như vậy, ngay cả Đinh Nhị Cẩu ăn nói cũng không thua kém ai, còn phải có chút nhút nhát.
Trong đám người đến dự tiệc, có một người đàn ông mặc áo đen, tuy rằng đứng lẫn trong đám người, nhưng rất rõ ràng, người này và những người khác đều duy trì khoảng cách nhất định, một bàn tay người này luôn để trong túi quần, có một dây tai nghe điện thoại đính trên lỗ tai của hắn, miệng thỉnh thoảng nói gì đó.
Giờ lành bái lạy thiên địa càng lúc càng gần, chính giữa sân bày xong bốn cái ghế, đó là nơi cha mẹ của cô dâu và chú rể ngồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cha mẹ của cô dâu đâu cả.
– Sẽ không có chuyện gì chứ! Chắc là xe lửa hoặc ô tô bị trễ giờ, không có việc gì đâu, chúng ta chờ một lát!
Trần Nhị Đản trong lòng lo lắng không yên, tuy rằng hắn nói như thế để an ủi cô dâu, nhưng đại ca Lưu Hắc Tử của hắn thủ đoạn hắn quá quen thuộc, đối với Lưu Hắc Tử nợ máu phải trả bằng máu, chuyện này chắc chắn là Lưu Hắc Tử sẽ không bỏ qua, mà nợ máu lần này lại trầm trọng hơn, đó là chính bản thân hắn, hơn nữa mà là sinh mạng quý báu của người đàn ông, Lưu Hắc Tử mới bốn mươi tuổi, điều này làm sao hắn có thể bỏ qua mối hận này!
– Người đẹp, em ở đâu, sao anh chưa gặp qua nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu hôm nay là phù rể, bởi vì cô dâu là người bên ngoài địa phương xa, cho nên phù dâu chỉ có thể cũng nhờ nhà trai tìm, vì thế Trần Nhị Đản liền thay mặt cô dâu nhờ em gái họ làm phù dâu, hôm nay phù dâu cũng mặc áo khoác ngoài đám cưới đỏ thẫm, bên trong là cái áo màu trắng cao cổ, hơi có chút ôm sát, cho nên đem bộ ngực thiếu nữ no đủ với cái eo mảnh khảnh bày ra.
– Đinh Nhị Cẩu, đàng hoàng một chút cho tớ nhờ, đây là em họ của tớ, người ta đang là học sinh lớp mười hai, cậu đừng có ý xấu nha!
Phù dâu còn chưa có trả lời, Trần Nhị Đản quay đầu chặn họng trước Đinh Nhị Cẩu.
– À! Thì ra là em gái họ của cậu! Còn đang học cấp ba hả?
Đinh Nhị Cẩu làm ra vẻ quan tâm đến, hắn không phải là rảnh rỗi hỏi bâng quơ, đây là hiện tượng tật xấu trong thời kỳ trưởng thành của mỗi người đàn ông đều có, thấy người khác phái xinh đẹp, luôn mong muốn có thể nói chuyện với nhau vài câu, được như vậy, trong lòng cũng rất thích thú, huống chi là đối mặt với một nữ sinh trung học cao 1m7 dễ thương như thế này, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm lại bắt đầu muốn lộn xộn.
– Xem kìa, là thế nào, chuyện gì vậy?
Phù dâu xinh đẹp không có quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu, mà là ngón tay đang chỉ từ phía xa xa chậm rãi đi tới vài người, Trần Nhị Đản với La Tử Hàm ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chấn động, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, từ khoãng cách xa đang đến gần năm người, trong đó bị trói chung một chỗ là cha mẹ của La Tử Hàm.
Đứng ở sau lưng Trần Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy tình huống không tốt, mấy người này chắc chắn là tới phá đám cưới, hắn vội gọi điện thoại cho trưởng đồn Hoắc Lữ Mậu, đem tình huống miêu tả rất nguy hiểm, báo về bọn họ trên người rất có thể mang theo vũ khí, chưa biết là đao hay là súng, còn trong tay đã khống chế hai con tin.
– Là cha mẹ của em, tên hỗn đản này, em liều mạng với hắn!
La Tử Hàm ỷ vào trên người mình có võ thuật, hơn nữa lại là cha mẹ của mình, cho nên cô lập tức nóng nảy muốn xông ra.
– Đừng đi, nguy hiểm!
Đinh Nhị Cẩu vốn có chút kinh nghiệm, giữa ban ngày bọn họ dám dùng dây trói người mang vào trong thôn, trong tay nếu như không có vũ khí, có cho tiền cũng không dám, toàn thôn già trẻ gậy gộc cũng có thể đem bọn họ đập chết, nhưng bọn họ thản nhiên, điều này nói chứng tỏ có kế hoạch sẵn, nếu cá có chết, thì lưới cũng rách nát, trên người bọn họ rất có thể có súng, Đinh Nhị Cẩu vộ vàng giơ tay, từ phía sau lưng cô dâu La Tử Hàm kéo lấy áo cưới của cô giữ lại, áo cưới chất lượng lại không tốt, chỉ nghe thấy “ xoạt “ một tiếng, bất ngờ áo cưới bị xé rách, hoàn toàn lộ ra hết cái lưng, hơn nữa La Tử Hàm hôm nay mặc áo cưới, cho nên dùng loại áo ngực không dây đeo vai, vì thế từ phía sau lưng một mảng nhỏ màu trắng vắt ngang rất là chói mắt.
– Xin lỗi, anh không phải cố ý, trước tạm thời yên lặng xem xét tình hình, chờ một hồi hãy tính!
Đinh Nhị Cẩu đối mặt với ánh mắt tức giận của La Tử Hàm, vội vàng này giải thích.
– Đúng đó, bà xã, trước xem tình huống cái đã.
Trần Nhị Đản cũng khuyên.
– Xem tình huống cái con khỉ, cha mẹ em nằm trong tay hắn, chứ đâu phải là cha mẹ anh nên mới nói như thế!
– Này, anh….
Trần Nhị Đản cứng họng, đúng vậy, không phải cha mẹ mình, mỗi lần cùng người đàn bà này phân rõ phải trái là không bao giờ cô ấy nghe!
La Tử Hàm trên khuôn mặt có vẻ hơi đen, nhưng làn da trên người rất trắng, xuyên thấu qua khoãng hở bị rách, Đinh Nhị Cẩu đương nhiên thấy được cái mông bự với quần lót nhỏ màu trắng, chỉ thấy La Tử Hàm cặp mông mập mạp đầy đặn, hiện lên hoàn mỹ hình trứng, cao cao về phía sau vểnh lên, cái quần lót nhỏ bị kéo căng bóng loáng nhẵn nhụi, chăm chú bao vây lấy cái mông mê người, ấn hiện ra bên trong cái quần lót là dấu vết cái kia dụ dỗ bao ánh mắt của đàn ông, quần lót nhỏ vô pháp che dấu cặp mông đầy đặn, chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy ở một phần ba.
Dưới làn váy, vớ chân màu trắng ôm lấy cặp đùi đẹp thon dài, đường cong uốn lượn thẳng tắp, xuyên thấu qua hơi mờ vớ chân, trong đó trắng noãn làn da, hai cái đùi đẹp theo động tác chủ nhân thỉnh thoảng giãn ra nên hở ra phía bên dưới, vô cùng thúc đẩy đàn ông phải bài tiết hormone, gợi cảm mông lớn mập mạp! Cặp mông dâm đãng cưỡng gian lấy tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, còn có giữa hai chân hơi nhô lên cái âm đạo bí mật, đầy dẫy hết thảy hấp dẫn làm cho người ta hô hấp như tắt nghẽn!
Đinh Nhị Cẩu muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn, nhưng bên cạnh còn có cô bé phù dâu, cho nên hắn cũng không dám làm càn, hắn giống như là một đứa bé tham ăn, rõ ràng đó là một viên kẹo, mắt muốn nhìn, nhưng lại sợ mình thật sự nhịn không được lấy ăn, cho nên trong lòng mâu thuẫn cứ như vậy liên tục đan xen, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm một cái, cho đến khi có một tiếng súng vang lên, mới hoàn toàn đưa hắn từ giữa hư ảo giựt mình tỉnh lại.
Lưu Hắc Tử mang theo ba người vào trong nhà Trần Nhị Đản, bọn họ tổng cộng đến đây bốn người, trong đó hai tên đứng kèm hai bên khống chế cha mẹ La Tử Hàm, một tên thì dìu đỡ Lưu Hắc Tử, nhìn thoáng qua cũng biết, Lưu Hắc Tử thương tật trên thân thể vẫn còn đau, chân vẫn còn khấp khễnh mỗi bước đi.
– Cha mẹ không có sao chứ?
La Tử Hàm kêu khóc nói.
– Chúng ta không có việc gì, đừng khóc…đừng khóc!
Cha La Tử Hàm không có lên tiếng, nhưng mẹ cô chịu không nổi, đây là chuyện gì đây, trên đường đi tới tham gia hôn lễ con gái, giữa đường bị ép buộc, mẹ cô chỉ biết lờ mờ, đây là chồng mình bởi vì chuyện làm ăn nên gây ra phiền toái.
– Trần Nhị Đản, mày thật sự là giỏi lắm! Chẳng những cướp lấy người đàn bà của tao, lại còn dám xui khiến con đàn bà này đối hạ độc thủ với tao, quỳ xuống trước bàn thờ chịu tội đi, mày cũng biết quy củ của chúng ta, hôm nay mày cùng con đĩ này kết hôn, tao mang pháo mừng đến cho bọn mày đây!
Nói Xong, Lưu Hắc Tử cầm khẩu súng đưa lên trời bắn một phát.
Lúc mới bắt đầu mọi người còn chưa biết chuyện gì, còn vây quanh xem náo nhiệt, nhưng tiếng súng vừa nổ vang lên, mọi người lật đật chạy mất hết, Lưu Hắc Tử cũng không có cản trở, dù sao chuyện này với dân trong thôn cũng không có liên can gì.
– Làm sao bây giờ…làm sao bây giờ!
Cô bé phù dâu đứng bên cạnh thầm nghĩ, không phải là cô không muốn chạy, mà là đã sợ đến nỗi không nhúc nhích được, mặt trắng bệch, hai chân không ngừng run run, Đinh Nhị Cẩu hướng bên người cô xê dịch tới gần, bàn tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô nắm chặt, giống như là muốn truyền cho cô thêm chút can đảm.
– Không phải sợ… không có chuyện gì, đừng sợ, cảnh sát rất nhanh sẽ đến!
Đinh Nhị Cẩu thấp giọng an ủi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé phù dâu vẫn là trắng bệch, nhưng so vừa rồi tốt hơn, ít nhất hai chân run run đã giảm bớt, nhưng lại xuất hiện thêm tình huống hậu quả, vừa rồi cô bé còn có thể miễn cưỡng tự mình đứng, nhưng từ khi Đinh Nhị Cẩu cầm tay cô, cô lại có khuynh hướng sắp sửa ngã vào trong người của Đinh Nhị Cẩu vì sợ, điều này không thể được, vạn nhất đến lúc cần chạy, vướng víu như thế này là không chạy thoát được, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng không phải thần tiên, hắn đã thấy, Lưu Hắc Tử cầm trong tay là khẩu súng ngắn K54, theo lời Trương Cường từng nói với hắn, loại này băng đạn có tám viên đạn, hiện tại bắn hết một viên, còn lại bảy viên đạn, nhẹ nhàng còn đủ đạn, đem mấy người còn lại trong nhà bắn chết sạch sẽ.
Đinh Nhị Cẩu buông ra tay phải, dùng tay đổi qua vòng qua phía sau cái mông cô bé, nắm chặt một bên mông trái của cô, với tư thế như thế cô bé sẽ không dễ dàng khi bị tê liệt ngã xuống trên người hắn, còn nếu như ôm eo của cô, phù dâu nhất định sẽ thuận thế ngã vào trên người hắn.
Quả nhiên, cô bé phù dâu cái mông đít bị tập kích, cả người chấn động, chính mình tự đứng thẳng lên không ít, lại còn có ý tưởng thoát ly cánh tay của Đinh Nhị Cẩu giống như là đang bị khống chế, nhưng bàn tay hắn đã bóp được mông cô, làm sao có thể cho cô dễ dàng trốn thoát.
– Đừng sợ, nghe lời của anh, anh nhất định sẽ cứu em!
Đinh Nhị Cẩu nói mà cô bé phù dâu cơ hồ phải tập trung toàn bộ tinh lực mới có thể nghe được, từ nhỏ đến lớn là cô bé lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ nắm lấy tay của mình, còn ghê tởm hơn, hắn giờ đang nắm lấy một một bên mông đít của mình, cái tay kia lại không thành thật, hình như là đang nắn bóp giống như là nhồi bột mì vậy, khiến cô bé cảm thấy được mình bị lợi dụng, nhưng trước mắt cô, chú rể có một họng súng đen ngòm chỉa vào người, quả là cô không có dũng khí phản kháng, cho nên mông đít cứ để y nguyên như vậy.
– Tao là Lưu Hắc Tử có thù thì phải báo, La Tử Hàm, mày là con đàn bà thúi, tại sao lại phản bội tao, là tao cho mày thiếu ăn? Cho mày thiếu mặc? Hay là tao ở trên giường không thể thỏa mãn cho mày? Mày lại còn dám đối với tao hạ độc thủ, được rồi tao cho bọn mày một nhà bốn miệng ăn cùng nhau chầu trời!!! Hahaha….
Lưu Hắc Tử cười dữ tợn, hắn đi đến gần Trần Nhị Đản với La Tử Hàm không đến năm bước chân, đây là khoảng cách an toàn, chỉ cần La Tử Hàm có một chút động tác, hắn lập tức nổ súng bắn chết, đây là Lưu Hắc Tử đã tính toán rồi, bởi vì hắn biết La Tử Hàm thân thủ, cô có võ TaeKwonDo chín đẳng, á quân võ thuật tán đả cả nước, không phải là hư danh, đó là thật sự.
– Đợi..một chút…..từ từ cái đã!
Ngay lúc Trần Nhị Đản cùng mọi người đều cảm thấy hôm nay kiếp nạn này là khó tránh khỏi, Đinh Nhị Cẩu từ phía sau la lên với giọng nói run rẩy.
– Mày là ai!
Lưu Hắc Tử đối với Đinh Nhị Cẩu không có quan tâm đến, hắn tâm nguyện duy nhất chính là đưa Trần Nhị Đản với La Tử Hàm về Tây Thiên.
– Đại ca, em lập tức biến ngay, em với đại ca xưa nay không thù, không oán, đại ca hãy bỏ qua em đi!
Đinh Nhị Cẩu thiếu điều là quỳ gối trước mặt, khiến cho Lưu Hắc Tử trong lòng cảnh giác giảm nhiều.
– Này! Đây là anh em bạn bè của anh?
La Tử Hàm dù trong lòng cũng đang rất sợ hãi, nhưng là vẫn không quên chế nhạo người bạn của chồng mình Trần Nhị Đản.
Trần Nhị Đản “ chậc.. chậc ” trong miệng, không nói gì, phía bên ngoài, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, trong lúc lộn xộn còn có văng vẳng tiếng còi hụ xe cảnh sát, điều này khiến Lưu Hắc Tử vội vàng xao động, hắn đến đây báo thù, nhưng cũng không muốn đem chính mình đặt ở trong tay cảnh sát, thật ra mấy tên thủ hạ của hắn không muốn để cho hắn ra mặt, chút chuyện nhỏ này, mấy người bọn họ cũng có thể làm được, nhưng Lưu Hắc Tử trong lòng giận quá mắt khôn, không tận mắt thấy Trần Nhị Đản với La Tử Hàm chết đi, trong lòng hắn cũng không hết hận, với lại nếu không ra mặt baó thù, về sau trên đường giang hồ cũng không cách nào lăn lộn.
– Mau cút, bằng không tao cho mày chết chung luôn!
Lưu Hắc Tử mũi súng chỉ vào Đinh Nhị Cẩu, hắn sợ tới mức muốn ngưng thở, nghĩ thầm nếu thằng này cướp cò súng, mình thật sự tiêu tùng.
– Dạ! Em đi, em đi..!
Đinh Nhị Cẩu không muốn chết nên lủi nhanh.
Khi đi ngang qua bên người Lưu Hắc Tử, Đinh Nhị Cẩu trên đường đi, đột nhiên chuyển hướng, một bàn tay chụp lấy cổ tay cầm súng của Lưu Hắc Tử, dùng hết sức hướng lên trên trời, đồng thời kế tiếp cung chân ngoan độc vô cùng, vừa vặn đá vào hạ bộ của Lưu Hắc Tử, nơi mà cách đây nửa tháng trước, vừa mới bị La Tử Hàm thiến lấy, chỗ vết thương con băng bó, lần này có thể nói là vết thương cũ, chồng lên thêm vết thương mới, đau thấu trời Lưu Hắc Tử la toáng lên, súng trong tay cũng nổ liên tiếp hai phát, dù là Lưu Hắc Tử còn đang không ngừng bóp cò, bất quá hình như là kẹt đạn rồi.
La Tử Hàm ngay lập tức phản ứng mau, ngay lúc Đinh Nhị Cẩu một chân đá trúng Lưu Hắc Tử, cô liền hiểu được ý tứ của Đinh Nhị Cẩu, một chân quét ngang cô bé phù dâu làm ngã xuống đất, tay phải liền đẩy chú rể cùng ngã trên mặt đất, cũng may là cô phản ứng đúng lúc, quả nhiên là phát súng đầu tiên bắn vào không trung, nhưng phát súng thứ hai, đạn xuyên qua ngay chỗ bọn họ vừa đứng, làm cửa sổ bằng kính mé sau vỡ nát.
Tất cả phát sinh quá nhanh, chỉ có một mình Lưu Hắc Tử có súng, ba thủ hạ trên người chỉ mang theo đao và không phải là đối thủ La Tử Hàm, chẵng mấy chốc cả ba đã bị cô quật ngã, té trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Phía sau không ai chú ý đến Đinh Nhị Cẩu, hắn đoạt được súng trong tay Lưu Hắc Tử, dùng bá súng đập vào đầu Lưu Hắc Tử liên tiếp, khiến đầu Lưu Hắc Tử đầy máu, nhìn thấy La Tử Hàm đang ngồi xổm chăm chú trói lại ba tên thủ hạ Lưu Hắc Tử, hắn lặng lẽ liếc nhìn, La Tử Hàm không có chú ý tới cái váy vung lên quá bắp đùi, hướng ngồi của cô lại về phía đối diện với hắn, màu trắng vớ chân ở gốc đường viền ren hoa, cùng da thịt trắng nõn tập trung cùng một chỗ càng làm gợi cảm chọc người, bộ phận sinh dục bao chặt lấy một đám màu đen hơi mờ trong quần lót tơ dệt màu trắng mỏng, âm hộ trướng phình đầy đặn lờ mờ có thể thấy được, mấy sợi lông đen thật dài trên âm hộ từ trong hai bên mép quần lót lọt ra bên ngoài, có vẻ vô cùng hấp dẫn dâm uế.
Đinh Nhị Cẩu không dám nhìn lâu, vươn chân dùng sức đạp thêm vài cái ngay trên hạ bộ của Lưu Hắc Tử, làm hắn đau đến mức cuộn tròn lăn lộn dưới đất.
– Đinh Nhị Cẩu, cậu không sao chứ?
Hoắc Lữ Mậu cùng mấy cảnh sát ập vào, Trương Cường trong đồn cảnh sát cũng đều chạy tới.
– Trưởng đồn, nếu ông đến trễ một chút, phỏng chừng tôi biến thành liệt sĩ rồi!
– Người này là ai?
Hoắc Lữ Mậu chỉ vào Lưu Hắc Tử đầu đầy máu hỏi.
– Thằng này là Lưu Hắc Tử nổi danh đại ca xã hội ở thành phố Ôn Châu, hôm nay tới đây là muốn giết cô dâu với chú rễ, mới vừa rồi còn đem cha mẹ của cô dâu trói lại, hắn sử dụng súng ống phi pháp, với sự gắng sức của tôi mới đoạt được, đây là súng của hắn, bị kẹt đạn rồi, bằng không chúng tôi xong đời hết rồi!
– Thằng nhóc này, vì sao trước không ổn định dụ dỗ hắn, chờ chúng ta tới rồi tính, này nếu xảy ra án mạng thì biết làm sao bây giờ?
– Tôi cũng muốn như vậy, nhưng thằng này rất vội vả không chịu, tôi cũng không muốn động đậy, cứ làm cái bia cho hắn, tốt xấu gì tôi là cảnh sát nhân dân, vì nhân dân quần chúng mà phục vụ, nhưng lúc nguy hiểm mọi người, tôi buộc lòng phải ra tay, đúng không trưởng đồn, tôi hành động lần này không có sai à!
Đinh Nhị Cẩu cứ lải nhải nói.
– Tốt lắm.. tốt lắm, không có việc gì là tốt rồi, đem thằng này trước đưa đến bệnh viện băng bó cấp cứu, tôi sẽ báo cáo về cảnh sát huyện.
Hoắc Lữ Mậu phất tay, nhằm ngăn cản lại Đinh Nhị Cẩu đang thao thao bất tuyệt làm ông ta nhức đầu quá.
– Trưởng đồn, tôi không đứng dậy nổi, cái chân này không nghe theo lời sai khiến thế nào!
Lần này Đinh Nhị Cẩu thật là không giả bộ, mọi chuyện đã qua, giờ hắn mới phát hiện mình vừa rồi cũng căng thẳng sợ quá mức, nên thân thể giờ như mềm nhũn ra, nhìn đến Đinh Nhị Cẩu tình hình như thế, Hoắc Lữ Mậu cũng không tiện nói cái gì nữa mà cùng Trương Cường kéo nhau đi đến trên xe.
Dọc trên đường đi Hoắc Lữ Mậu sắc mặt âm trầm, tại chính khu vực mình quản lý, lại xuất hiện chuyện đấu súng này, ở đây trãi qua vài thập niên không có xảy ra chuyện như vậy đấy, buồn cười khó xử nhất nhất là, tay không khống chế bắt được tên đai ca xã hội đen cầm súng còn là tên nhóc chưa phải là cảnh sát chính thức, hắn chỉ là một tên đội viên liên phòng, nếu hướng về cấp trên báo cáo công trạng thì làm như thế nào báo cáo đây?
– Ông Bình, việc này ông nói nên báo cáo sao bây giờ?
– Thì cứ theo tình hình thực tế báo cáo, chuyện này quá lớn, hơn nữa quá nhiều người biết, không bưng bít được đâu?
Chính trị viên Trần Bình hình như là không có hiểu được ý nghĩ của Hoắc Lữ Mậu nên trả lời như vậy.
Hoắc Lữ Mậu lông mày nhíu lại với nhau, báo cáo thực ư? Báo cáo sơ qua, thì cũng không tốt, đây chính là một chiến công đứng đầu, tay không đoạt súng, cứu vãn vài nhân mạng, lại giải cứu hai con tin, đây là bao nhiêu công lao, nếu thượng cấp cho phép tuyên truyền rộng ra, thì đến ngày mồng một tháng năm nhận được huy hiệu vinh danh là chắc chắn hoặc là cả nước noi gương anh hùng cái gì đó, nếu bỏ qua cũng thât đáng tiếc!.
– Còn có việc này?
Trong văn phòng Trưởng công an huyện, Hoắc Lữ Mậu lo lắng đứng ở trước bàn làm việc hình trứng của Trưởng công an, mồ hôi trán tươm ra, ông đang báo cáo câu chuyện về Đinh Nhị Cẩu, thật ra thì ông vốn có ý muốn là tại đồn cảnh sát tìm một nhân viên cảnh sát chính thức thế vào vị trí Đinh Nhị Cẩu, nhưng chính trị viên Trần Bình không đồng ý, cho rằng làm như vậy phiêu lưu quá lớn, nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cấp trên muốn tuyên truyền nhân vật điển hình, nhất định là cùng với những người bị hại tiến hành phỏng vấn, lỡ lộ ra người mạo danh thế thân, như vậy thì phải sắp xếp toàn bộ những người bị hại cũng là những người mạo danh thì mới ổn! Nhưng nếu một khi bị vạch trần sự thật, hậu quả có thể thấy, đến lúc đó bôi đen chẳng những là đồn cảnh sát trấn Lâm Sơn, còn có toàn bộ huyện Hải Dương, thậm chí là ngay cả hệ thống công an thành phố Bạch Sơn cũng bị ảnh hưởng.
– Đúng vậy, việc này chắc phải để cho Đinh Nhị Cẩu lập công rồi, hơn nữa hắn quả thật biểu hiện không tệ, nếu không tuyên truyền một chút, cũng đáng tiếc!
Hoắc Lữ Mậu giọng nói trầm nhẹ.
– Tên bị bắt được, tên gọi Lưu Hắc Tử gì đấy, nếu bị khởi tố lời, sẽ có bao nhiêu tội danh có thể chứng thực?
– Có thể xác định những tội danh:
1/ Lưu giữ súng ống phi pháp!
2/ Cố ý giết người chưa thành!
3/ Tổ chức băng nhóm xã hội đen bắt cóc người!
Đại khái chỉ những thứ này là đủ rồi!
– Ừ! Đây là một đại án, nếu chừng đó tội danh nếu có thể chứng minh, đủ hắn ngồi ở trong tù cả đời rồi, như vậy đi, ông đi về trước, tôi và chỉnh ủy thương lượng một chút !
– Vâng! Cám ơn thủ trưởng, hẹn gặp lại!
Hoắc Lữ Mậu đứng nghiêm một cái, hành lễ xong, xoay người rời đi.
…
– Nhị Cẩu, cậu đã về nhà, cũng không qua nhà của tớ, tớ đây lu bu bao nhiêu công việc bù đầu, còn phải qua nhà cậu kiếm!
Trần Nhị Đản trên người mặc bộ đồ tây mới, tinh thần có vẻ phấn chấn, miệng ngậm điếu thuốc, dù sao hắn vẫn còn một bộ dạng bất cần đời như trước.
– Cậu còn đang bận việc, tớ ngày mai đi qua là được, cũng đâu có chậm trễ chuyện của cậu đâu!
– Ha ha đã hơn một năm không gặp cậu, chẳng qua là muốn tìm cậu trò chuyện một chút thôi mà!
– Trò chuyện cái rắm, vợ của cậu đâu rồi, sao không trông thấy đến gặp tớ, là đại ca của cậu, chẳng có quy tắc gì hết!
– Hừ, thằng nhóc, rốt cuộc là ai lớn, còn bày đặt xưng là đại ca, cậu chẳng là cái cóc khô gì.
Trần Nhị Đản nói ngược lại, hai người cứ như vậy cứ như vậy trêu đùa hạ thấp lẫn nhau.
– À! Tớ hỏi cậu, làm sao mà kiếm được vợ, hay quá vậy? Có phải là bỏ tiền ra mua phải không? Tớ bây giờ là cảnh sát, đừng trách tớ không có nhắc nhở cậu, việc mua bán này là phạm pháp đó, nếu thật sự là mua, mau buông ra đi, hoặc là thả người ta về nhà !
– Hic, tớ đang muốn nói chuyện với cậu về chuyện này đây, nhắc tới cũng có chút phiền toái, so với mua còn mệt mỏi hơn!
– Cái gì! Cậu rốt cuộc gây nên họa gì, có phải ở bên ngoài lăn lộn ngoài đời chịu không nổi, giờ mới trở về hay sao?
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
– Nhị Cẩu, tớ và cậu là anh em cùng một chỗ lớn lên, cho nên việc này tớ cũng không gạt cậu, người vợ này là tình nhân của đại ca trong giang hồ của tớ!
– Đại ca giang hồ? Có ý gì, bộ cậu là xã hội đen hay sao?
– Ừ, ngày trước vừa mới đến thành phố Ôn Châu, tớ chưa hiểu được nặng nhẹ, sợ bị người ta bắt nạt, cho nên liền gia nhập vào một bang hội, nhưng chuyện sau đó dần dần không phải như tớ nghĩ, đúng là tớ không bị người bắt nạt, nhưng tớ lại đi bắt nạt người khác, người phụ nữ này trong nhà rất có tiền, nhưng cha cô ấy với đại ca của chúng tớ cùng tranh đoạt một mảnh đất, ông ta bị đại ca của tớ dồn đến đường cùng, người phụ nữ này rất có bản lĩnh, cô ta tự động tình nguyện đi theo theo đại ca của tớ làm tình nhân, việc này mới coi như là xong. Nhưng là nào ai biết cô ta thích tớ, nửa tháng trước, lúc ban đêm thừa dịp đại ca tớ ngủ, cô ấy thiến đứt dương vật của đại ca tớ, chúng tớ nếu ở lại thành phố Ôn Châu thật sự là lăn lộn ngoài đời không được nữa rồi, cho nên đã cùng nhau chạy trốn trở về lại quê nhà!
– Ai ui, người phụ nữ này là một cực phẩm nha, cậu không sợ vào một đêm nào đó, cô ấy cũng lại thiến cậu?
Đinh Nhị Cẩu len lén cười nói.
– Hì, sẽ không có đâu, chúng tớ là thật tình yêu nhau, nhưng cũng không biết vào ngày mai lúc kết hôn, người của đại ca ở thành phố Ôn Châu có tìm được nơi này hay không, cho nên tớ gọi cậu tới, nếu có gì xảy ra, cậu là cảnh sát, giúp tớ chống đỡ qua cơn nguy, chúng tớ kết hôn xong sẽ rời khỏi nơi đây, lần này kết hôn, coi như là có một thông báo cho người nhà biết là xong!
– Nhị đản, cậu nếu đã trở về, sao lại còn ra đi nữa, dứt khoát lần này ở nhà, chúng ta sẽ có chuyện làm, tớ có biết một bà chủ tai to mặt lớn, tầm mấy tháng nữa ở gần đây, đầu tư khai thác một cái mỏ, đến lúc đó tớ giới thiệu cho cậu làm giám sát, dù sao, xã hội đen cũng không thể lăn lộn cả đời đâu!
– Thật sao? Mỏ gì vậy?
– Hiện tại tớ cũng không quá rõ ràng, nhưng nếu chuyện này có thể thành công, tìm cho cậu một chỗ làm, thì tớ vẫn có khả năng, cậu yên tâm!
– Vậy thì tốt, đi, theo tớ về nhà tớ, chúng ta đêm nay trò chuyện chơi!
– Cậu ngày mai kết hôn, đêm nay tớ và cậu trò chuyện cái quái gì hả!
– Chính là bởi vì tớ ngày mai mới kết hôn, đêm nay chưa thể cùng vợ ngủ chung, vẫn còn tự do mà.
– Vậy là đêm nay còn bị nhịn phải không? Cứng cỏi lắm, nhưng dứt khoát đêm mai tớ trở về, cậu không có được mè nheo giữ tớ lại!
– Cậu cút đi, đêm mai cậu muốn ở lại, tớ cũng sẽ đem cậu ném ra ngoài!
– Nhưng nếu vợ cậu coi trọng tớ, muốn lưu tớ lại thì sao?
– Thúi lắm, vợ tớ mắt không có đui mù đâu, làm sao có thể coi trọng con người như cậu, thằng ma cà bông lông còn chưa mọc đủ!
Đinh Nhị Cẩu cười cười không nói gì, kể từ cùng Lý Phượng Ny, Điền Ngạc Như với Dương Phụng Tê tiếp xúc, hắn tin tưởng bản thân của mình có khả năng hấp dẫn, thu hút phụ nữ tin tưởng hơn rất nhiều, cũng muốn nhìn vợ của Trần Nhị Đản hình dáng ra sao, mà có thể để cho Trần Nhị Đản phản bội đại ca của mình.
– Bà xã ơi, anh đã trở về đây!
Vừa vào cửa liền hô lớn, nhưng lời còn chưa nói hết, ở phía sau lưng Trần Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu có cảm giác một trận gió lạnh ập tới, lập tức yết hầu mình đã bị bóp lại.
– A…a, Trần Nhị Đản, cứu tớ!
Đinh Nhị Cẩu chật vật phun ra vài tiếng.
– Ui này! Bà xã đây là bạn anh, người anh đã kể với bà xã, hắn là Đinh Nhị Cẩu.
Trong chớp mắt Trần Nhị Đản thấy Đinh Nhị Cẩu đã bị vợ mình là La Tử Hàm nắm cần cổ rồi!
– Thật vậy hả? Vậy mà em tưởng tên hỗn đản kia sai người tới đây!
Cô dâu La Tử Hàm vội vàng thả Đinh Nhị Cẩu ra.
– Ai da, Nhị Đản, cậu lúc này thật là có phúc, nhà có bà chằn rồi.
Đinh Nhị Cẩu vừa ho khan, vừa nói, nói chưa dứt lời, chân của La Tử Hàm đã đá thêm trên mông đít Đinh Nhị Cẩu.
– Dám nói cái gì đó, có phải vừa rồi chưa thấm đòn sao? Nếu muốn no đòn thì nói nữa xem!
La Tử Hàm nhìn Đinh Nhị Cẩu lườm mắt một cái, bất quá cái nhìn này cũng không bình thường, người bình thường xem mặt người khác xong thì thôi, nhưng cô dâu bá đạo này nhìn chằm chằm vào mặt Đinh Nhị Cẩu một hồi.
Đinh Nhị Cẩu thấy sợ hãi, vội vàng đem Trần Nhị Đản kéo sang một bên.
– Nhị Đản, ngay cả cái biệt danh tồn tại của tớ, cậu cũng nói cho vợ cậu biết à?
– Đúng vậy, có gì không?
– Không có gì, như vậy đi, ngày mai tớ tới, hôm nay còn có chút việc, tớ về, khỏi tiễn !
Không đợi Trần Nhị Đản và La Tử Hàm phản ứng kịp, Đinh Nhị Cẩu đã thoát ra khỏi cửa, giống như là chó cụp đuôi chạy vậy!!!
– Nhị Đản, đây là bạn anh Đinh Nhị Cẩu à, xem ra cũng nhát cáy quá, mới hù một cái, cong đuôi chạy mất rồi!
La Tử Hàm bĩu môi nói.
– Tử Hàm, em không thể dịu dàng một chút sao? Anh nói qua bao nhiêu lần rồi, ở nhà không cần mỗi chút động tay động chân, em xem lại coi, anh vốn là mời Đinh Nhị Cẩu lại đây làm phù rể, đêm nay em lại dọa hắn, nếu hắn sợ chạy mất, anh phải đi tìm ai đây?
Trần Nhị Đản khó khăn nói.
– Vậy sao? Ôi, việc này em không đúng, anh qua nhà hắn nói một tiếng là xong mà, cha mẹ em ngày mai đến, hôn lễ có thể đơn giản, nhưng không thể làm qua loa, em lại là lần đầu tiên lập gia đình!
– Ai, La Tử Hàm, em có ý gì, có phải hiện tại đã nghĩ đến chuyện còn lần thứ hai lấy chồng nữa!
– Nhị Đản, anh có phải cũng muốn ăn đòn!
La Tử Hàm nổi giận đùng đùng hướng Trần Nhị Đản tiến đến, nhưng Trần Nhị Đản sớm đã trốn mất rồi.
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không hiểu nỗi, Trần Nhị Đản thằng này như thế nào lại tìm trúng một phụ nữ dữ dội như vậy, khi tay của Tử Hàm chụp vào cổ hắn, là đã biết gặp thứ thiệt rồi, ở đơn vị Trương Cường đã dạy qua cho hắn, đó là cầm nã thủ chánh tông, hơn nữa còn là thứ nhất chiêu chế địch, trách không được dám thiến sinh mạng của đại ca xã hội đen, phụ nữ như vậy, thật đúng là không người nào dám đụng vào, một khi không vui sẽ thiến đấy, hic.. ai mà chịu nổi, chờ xem, không chừng ngày nào đó mất hứng, Trần Nhị Đản liền sẽ trở thành hoạn quan thứ hai xui xẻo.
…
Sáng sớm, cổng chào đám cưới đỏ thẩm, có cái bảng viết tên chú rể với cô dâu. Nhà củaTrần Nhị Đản đã vây quanh không ít người, đều là người trong thôn lại đây giúp một tay, nông thôn có thói quen như vậy, nhà ai nếu có việc hiếu hỉ, trong thôn mọi người đều sẽ tới hỗ trợ, đây là một loại tính chất tự phát, hơn nữa nhà ai cũng có lúc cưới vợ gả chồng, nhà ai lúc đó cũng cần được giúp một tay một chân. Trần Nhị Đản cha là một thợ hồ, bình thường cũng hay giúp người trong thôn, cho nên không ít người tới, cơ bản không cần chủ nhà tự mình làm gì hết, đã có mọi người làm giúp hết rồi.
– Nhị Cẩu, bộ quần áo này cũng không tệ, cởi ra cho tớ mượn mặc đi!
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu quần áo đẹp đẽ, gọn gàng đứng bên cạnh mình, Trần Nhị Đản mộc mạc, chân chất yêu cầu Đinh Nhị Cẩu thay quần áo đổi cho hắn!!!
– Cậu vóc người làm sao vừa, có đổi quần áo cũng đâu mặc được, phải không bà chị?
Ngày hôm qua chưa kịp quan sát kỹ lưỡng bà la sát La Tử Hàm, hôm nay vừa nhìn thấy, hắn không khỏi tán thưởng ánh mắt chọn người của Trần Nhị Đản, hắn vì người phụ nữ này mà phản bội đại ca cũng là xứng đáng, Tử Hàm mặt trái xoan xinh xắn, ngay cả dáng người cũng cân đối dễ thương, tiếc nhất là màu da hơi đen, nếu trắng, sắc đẹp cũng tương xứng không thua gì Điền Ngạc Như.
– Cởi ra đổi cho Nhị Đản đi, cha mẹ em hôm nay cũng có mặt, phải để bạn anh có mặt mũi trước mặt mọi người chứ, phải không?
La Tử Hàm nói chuyện sặc mùi… giang hồ, đối với người phụ nữ như vậy, ngay cả Đinh Nhị Cẩu ăn nói cũng không thua kém ai, còn phải có chút nhút nhát.
Trong đám người đến dự tiệc, có một người đàn ông mặc áo đen, tuy rằng đứng lẫn trong đám người, nhưng rất rõ ràng, người này và những người khác đều duy trì khoảng cách nhất định, một bàn tay người này luôn để trong túi quần, có một dây tai nghe điện thoại đính trên lỗ tai của hắn, miệng thỉnh thoảng nói gì đó.
Giờ lành bái lạy thiên địa càng lúc càng gần, chính giữa sân bày xong bốn cái ghế, đó là nơi cha mẹ của cô dâu và chú rể ngồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng cha mẹ của cô dâu đâu cả.
– Sẽ không có chuyện gì chứ! Chắc là xe lửa hoặc ô tô bị trễ giờ, không có việc gì đâu, chúng ta chờ một lát!
Trần Nhị Đản trong lòng lo lắng không yên, tuy rằng hắn nói như thế để an ủi cô dâu, nhưng đại ca Lưu Hắc Tử của hắn thủ đoạn hắn quá quen thuộc, đối với Lưu Hắc Tử nợ máu phải trả bằng máu, chuyện này chắc chắn là Lưu Hắc Tử sẽ không bỏ qua, mà nợ máu lần này lại trầm trọng hơn, đó là chính bản thân hắn, hơn nữa mà là sinh mạng quý báu của người đàn ông, Lưu Hắc Tử mới bốn mươi tuổi, điều này làm sao hắn có thể bỏ qua mối hận này!
– Người đẹp, em ở đâu, sao anh chưa gặp qua nhỉ?
Đinh Nhị Cẩu hôm nay là phù rể, bởi vì cô dâu là người bên ngoài địa phương xa, cho nên phù dâu chỉ có thể cũng nhờ nhà trai tìm, vì thế Trần Nhị Đản liền thay mặt cô dâu nhờ em gái họ làm phù dâu, hôm nay phù dâu cũng mặc áo khoác ngoài đám cưới đỏ thẫm, bên trong là cái áo màu trắng cao cổ, hơi có chút ôm sát, cho nên đem bộ ngực thiếu nữ no đủ với cái eo mảnh khảnh bày ra.
– Đinh Nhị Cẩu, đàng hoàng một chút cho tớ nhờ, đây là em họ của tớ, người ta đang là học sinh lớp mười hai, cậu đừng có ý xấu nha!
Phù dâu còn chưa có trả lời, Trần Nhị Đản quay đầu chặn họng trước Đinh Nhị Cẩu.
– À! Thì ra là em gái họ của cậu! Còn đang học cấp ba hả?
Đinh Nhị Cẩu làm ra vẻ quan tâm đến, hắn không phải là rảnh rỗi hỏi bâng quơ, đây là hiện tượng tật xấu trong thời kỳ trưởng thành của mỗi người đàn ông đều có, thấy người khác phái xinh đẹp, luôn mong muốn có thể nói chuyện với nhau vài câu, được như vậy, trong lòng cũng rất thích thú, huống chi là đối mặt với một nữ sinh trung học cao 1m7 dễ thương như thế này, Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm lại bắt đầu muốn lộn xộn.
– Xem kìa, là thế nào, chuyện gì vậy?
Phù dâu xinh đẹp không có quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu, mà là ngón tay đang chỉ từ phía xa xa chậm rãi đi tới vài người, Trần Nhị Đản với La Tử Hàm ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chấn động, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, từ khoãng cách xa đang đến gần năm người, trong đó bị trói chung một chỗ là cha mẹ của La Tử Hàm.
Đứng ở sau lưng Trần Nhị Đản, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy tình huống không tốt, mấy người này chắc chắn là tới phá đám cưới, hắn vội gọi điện thoại cho trưởng đồn Hoắc Lữ Mậu, đem tình huống miêu tả rất nguy hiểm, báo về bọn họ trên người rất có thể mang theo vũ khí, chưa biết là đao hay là súng, còn trong tay đã khống chế hai con tin.
– Là cha mẹ của em, tên hỗn đản này, em liều mạng với hắn!
La Tử Hàm ỷ vào trên người mình có võ thuật, hơn nữa lại là cha mẹ của mình, cho nên cô lập tức nóng nảy muốn xông ra.
– Đừng đi, nguy hiểm!
Đinh Nhị Cẩu vốn có chút kinh nghiệm, giữa ban ngày bọn họ dám dùng dây trói người mang vào trong thôn, trong tay nếu như không có vũ khí, có cho tiền cũng không dám, toàn thôn già trẻ gậy gộc cũng có thể đem bọn họ đập chết, nhưng bọn họ thản nhiên, điều này nói chứng tỏ có kế hoạch sẵn, nếu cá có chết, thì lưới cũng rách nát, trên người bọn họ rất có thể có súng, Đinh Nhị Cẩu vộ vàng giơ tay, từ phía sau lưng cô dâu La Tử Hàm kéo lấy áo cưới của cô giữ lại, áo cưới chất lượng lại không tốt, chỉ nghe thấy “ xoạt “ một tiếng, bất ngờ áo cưới bị xé rách, hoàn toàn lộ ra hết cái lưng, hơn nữa La Tử Hàm hôm nay mặc áo cưới, cho nên dùng loại áo ngực không dây đeo vai, vì thế từ phía sau lưng một mảng nhỏ màu trắng vắt ngang rất là chói mắt.
– Xin lỗi, anh không phải cố ý, trước tạm thời yên lặng xem xét tình hình, chờ một hồi hãy tính!
Đinh Nhị Cẩu đối mặt với ánh mắt tức giận của La Tử Hàm, vội vàng này giải thích.
– Đúng đó, bà xã, trước xem tình huống cái đã.
Trần Nhị Đản cũng khuyên.
– Xem tình huống cái con khỉ, cha mẹ em nằm trong tay hắn, chứ đâu phải là cha mẹ anh nên mới nói như thế!
– Này, anh….
Trần Nhị Đản cứng họng, đúng vậy, không phải cha mẹ mình, mỗi lần cùng người đàn bà này phân rõ phải trái là không bao giờ cô ấy nghe!
La Tử Hàm trên khuôn mặt có vẻ hơi đen, nhưng làn da trên người rất trắng, xuyên thấu qua khoãng hở bị rách, Đinh Nhị Cẩu đương nhiên thấy được cái mông bự với quần lót nhỏ màu trắng, chỉ thấy La Tử Hàm cặp mông mập mạp đầy đặn, hiện lên hoàn mỹ hình trứng, cao cao về phía sau vểnh lên, cái quần lót nhỏ bị kéo căng bóng loáng nhẵn nhụi, chăm chú bao vây lấy cái mông mê người, ấn hiện ra bên trong cái quần lót là dấu vết cái kia dụ dỗ bao ánh mắt của đàn ông, quần lót nhỏ vô pháp che dấu cặp mông đầy đặn, chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy ở một phần ba.
Dưới làn váy, vớ chân màu trắng ôm lấy cặp đùi đẹp thon dài, đường cong uốn lượn thẳng tắp, xuyên thấu qua hơi mờ vớ chân, trong đó trắng noãn làn da, hai cái đùi đẹp theo động tác chủ nhân thỉnh thoảng giãn ra nên hở ra phía bên dưới, vô cùng thúc đẩy đàn ông phải bài tiết hormone, gợi cảm mông lớn mập mạp! Cặp mông dâm đãng cưỡng gian lấy tầm mắt của Đinh Nhị Cẩu, còn có giữa hai chân hơi nhô lên cái âm đạo bí mật, đầy dẫy hết thảy hấp dẫn làm cho người ta hô hấp như tắt nghẽn!
Đinh Nhị Cẩu muốn liếc mắt nhìn nhiều hơn, nhưng bên cạnh còn có cô bé phù dâu, cho nên hắn cũng không dám làm càn, hắn giống như là một đứa bé tham ăn, rõ ràng đó là một viên kẹo, mắt muốn nhìn, nhưng lại sợ mình thật sự nhịn không được lấy ăn, cho nên trong lòng mâu thuẫn cứ như vậy liên tục đan xen, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm một cái, cho đến khi có một tiếng súng vang lên, mới hoàn toàn đưa hắn từ giữa hư ảo giựt mình tỉnh lại.
Lưu Hắc Tử mang theo ba người vào trong nhà Trần Nhị Đản, bọn họ tổng cộng đến đây bốn người, trong đó hai tên đứng kèm hai bên khống chế cha mẹ La Tử Hàm, một tên thì dìu đỡ Lưu Hắc Tử, nhìn thoáng qua cũng biết, Lưu Hắc Tử thương tật trên thân thể vẫn còn đau, chân vẫn còn khấp khễnh mỗi bước đi.
– Cha mẹ không có sao chứ?
La Tử Hàm kêu khóc nói.
– Chúng ta không có việc gì, đừng khóc…đừng khóc!
Cha La Tử Hàm không có lên tiếng, nhưng mẹ cô chịu không nổi, đây là chuyện gì đây, trên đường đi tới tham gia hôn lễ con gái, giữa đường bị ép buộc, mẹ cô chỉ biết lờ mờ, đây là chồng mình bởi vì chuyện làm ăn nên gây ra phiền toái.
– Trần Nhị Đản, mày thật sự là giỏi lắm! Chẳng những cướp lấy người đàn bà của tao, lại còn dám xui khiến con đàn bà này đối hạ độc thủ với tao, quỳ xuống trước bàn thờ chịu tội đi, mày cũng biết quy củ của chúng ta, hôm nay mày cùng con đĩ này kết hôn, tao mang pháo mừng đến cho bọn mày đây!
Nói Xong, Lưu Hắc Tử cầm khẩu súng đưa lên trời bắn một phát.
Lúc mới bắt đầu mọi người còn chưa biết chuyện gì, còn vây quanh xem náo nhiệt, nhưng tiếng súng vừa nổ vang lên, mọi người lật đật chạy mất hết, Lưu Hắc Tử cũng không có cản trở, dù sao chuyện này với dân trong thôn cũng không có liên can gì.
– Làm sao bây giờ…làm sao bây giờ!
Cô bé phù dâu đứng bên cạnh thầm nghĩ, không phải là cô không muốn chạy, mà là đã sợ đến nỗi không nhúc nhích được, mặt trắng bệch, hai chân không ngừng run run, Đinh Nhị Cẩu hướng bên người cô xê dịch tới gần, bàn tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô nắm chặt, giống như là muốn truyền cho cô thêm chút can đảm.
– Không phải sợ… không có chuyện gì, đừng sợ, cảnh sát rất nhanh sẽ đến!
Đinh Nhị Cẩu thấp giọng an ủi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé phù dâu vẫn là trắng bệch, nhưng so vừa rồi tốt hơn, ít nhất hai chân run run đã giảm bớt, nhưng lại xuất hiện thêm tình huống hậu quả, vừa rồi cô bé còn có thể miễn cưỡng tự mình đứng, nhưng từ khi Đinh Nhị Cẩu cầm tay cô, cô lại có khuynh hướng sắp sửa ngã vào trong người của Đinh Nhị Cẩu vì sợ, điều này không thể được, vạn nhất đến lúc cần chạy, vướng víu như thế này là không chạy thoát được, với lại Đinh Nhị Cẩu cũng không phải thần tiên, hắn đã thấy, Lưu Hắc Tử cầm trong tay là khẩu súng ngắn K54, theo lời Trương Cường từng nói với hắn, loại này băng đạn có tám viên đạn, hiện tại bắn hết một viên, còn lại bảy viên đạn, nhẹ nhàng còn đủ đạn, đem mấy người còn lại trong nhà bắn chết sạch sẽ.
Đinh Nhị Cẩu buông ra tay phải, dùng tay đổi qua vòng qua phía sau cái mông cô bé, nắm chặt một bên mông trái của cô, với tư thế như thế cô bé sẽ không dễ dàng khi bị tê liệt ngã xuống trên người hắn, còn nếu như ôm eo của cô, phù dâu nhất định sẽ thuận thế ngã vào trên người hắn.
Quả nhiên, cô bé phù dâu cái mông đít bị tập kích, cả người chấn động, chính mình tự đứng thẳng lên không ít, lại còn có ý tưởng thoát ly cánh tay của Đinh Nhị Cẩu giống như là đang bị khống chế, nhưng bàn tay hắn đã bóp được mông cô, làm sao có thể cho cô dễ dàng trốn thoát.
– Đừng sợ, nghe lời của anh, anh nhất định sẽ cứu em!
Đinh Nhị Cẩu nói mà cô bé phù dâu cơ hồ phải tập trung toàn bộ tinh lực mới có thể nghe được, từ nhỏ đến lớn là cô bé lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ nắm lấy tay của mình, còn ghê tởm hơn, hắn giờ đang nắm lấy một một bên mông đít của mình, cái tay kia lại không thành thật, hình như là đang nắn bóp giống như là nhồi bột mì vậy, khiến cô bé cảm thấy được mình bị lợi dụng, nhưng trước mắt cô, chú rể có một họng súng đen ngòm chỉa vào người, quả là cô không có dũng khí phản kháng, cho nên mông đít cứ để y nguyên như vậy.
– Tao là Lưu Hắc Tử có thù thì phải báo, La Tử Hàm, mày là con đàn bà thúi, tại sao lại phản bội tao, là tao cho mày thiếu ăn? Cho mày thiếu mặc? Hay là tao ở trên giường không thể thỏa mãn cho mày? Mày lại còn dám đối với tao hạ độc thủ, được rồi tao cho bọn mày một nhà bốn miệng ăn cùng nhau chầu trời!!! Hahaha….
Lưu Hắc Tử cười dữ tợn, hắn đi đến gần Trần Nhị Đản với La Tử Hàm không đến năm bước chân, đây là khoảng cách an toàn, chỉ cần La Tử Hàm có một chút động tác, hắn lập tức nổ súng bắn chết, đây là Lưu Hắc Tử đã tính toán rồi, bởi vì hắn biết La Tử Hàm thân thủ, cô có võ TaeKwonDo chín đẳng, á quân võ thuật tán đả cả nước, không phải là hư danh, đó là thật sự.
– Đợi..một chút…..từ từ cái đã!
Ngay lúc Trần Nhị Đản cùng mọi người đều cảm thấy hôm nay kiếp nạn này là khó tránh khỏi, Đinh Nhị Cẩu từ phía sau la lên với giọng nói run rẩy.
– Mày là ai!
Lưu Hắc Tử đối với Đinh Nhị Cẩu không có quan tâm đến, hắn tâm nguyện duy nhất chính là đưa Trần Nhị Đản với La Tử Hàm về Tây Thiên.
– Đại ca, em lập tức biến ngay, em với đại ca xưa nay không thù, không oán, đại ca hãy bỏ qua em đi!
Đinh Nhị Cẩu thiếu điều là quỳ gối trước mặt, khiến cho Lưu Hắc Tử trong lòng cảnh giác giảm nhiều.
– Này! Đây là anh em bạn bè của anh?
La Tử Hàm dù trong lòng cũng đang rất sợ hãi, nhưng là vẫn không quên chế nhạo người bạn của chồng mình Trần Nhị Đản.
Trần Nhị Đản “ chậc.. chậc ” trong miệng, không nói gì, phía bên ngoài, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, trong lúc lộn xộn còn có văng vẳng tiếng còi hụ xe cảnh sát, điều này khiến Lưu Hắc Tử vội vàng xao động, hắn đến đây báo thù, nhưng cũng không muốn đem chính mình đặt ở trong tay cảnh sát, thật ra mấy tên thủ hạ của hắn không muốn để cho hắn ra mặt, chút chuyện nhỏ này, mấy người bọn họ cũng có thể làm được, nhưng Lưu Hắc Tử trong lòng giận quá mắt khôn, không tận mắt thấy Trần Nhị Đản với La Tử Hàm chết đi, trong lòng hắn cũng không hết hận, với lại nếu không ra mặt baó thù, về sau trên đường giang hồ cũng không cách nào lăn lộn.
– Mau cút, bằng không tao cho mày chết chung luôn!
Lưu Hắc Tử mũi súng chỉ vào Đinh Nhị Cẩu, hắn sợ tới mức muốn ngưng thở, nghĩ thầm nếu thằng này cướp cò súng, mình thật sự tiêu tùng.
– Dạ! Em đi, em đi..!
Đinh Nhị Cẩu không muốn chết nên lủi nhanh.
Khi đi ngang qua bên người Lưu Hắc Tử, Đinh Nhị Cẩu trên đường đi, đột nhiên chuyển hướng, một bàn tay chụp lấy cổ tay cầm súng của Lưu Hắc Tử, dùng hết sức hướng lên trên trời, đồng thời kế tiếp cung chân ngoan độc vô cùng, vừa vặn đá vào hạ bộ của Lưu Hắc Tử, nơi mà cách đây nửa tháng trước, vừa mới bị La Tử Hàm thiến lấy, chỗ vết thương con băng bó, lần này có thể nói là vết thương cũ, chồng lên thêm vết thương mới, đau thấu trời Lưu Hắc Tử la toáng lên, súng trong tay cũng nổ liên tiếp hai phát, dù là Lưu Hắc Tử còn đang không ngừng bóp cò, bất quá hình như là kẹt đạn rồi.
La Tử Hàm ngay lập tức phản ứng mau, ngay lúc Đinh Nhị Cẩu một chân đá trúng Lưu Hắc Tử, cô liền hiểu được ý tứ của Đinh Nhị Cẩu, một chân quét ngang cô bé phù dâu làm ngã xuống đất, tay phải liền đẩy chú rể cùng ngã trên mặt đất, cũng may là cô phản ứng đúng lúc, quả nhiên là phát súng đầu tiên bắn vào không trung, nhưng phát súng thứ hai, đạn xuyên qua ngay chỗ bọn họ vừa đứng, làm cửa sổ bằng kính mé sau vỡ nát.
Tất cả phát sinh quá nhanh, chỉ có một mình Lưu Hắc Tử có súng, ba thủ hạ trên người chỉ mang theo đao và không phải là đối thủ La Tử Hàm, chẵng mấy chốc cả ba đã bị cô quật ngã, té trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Phía sau không ai chú ý đến Đinh Nhị Cẩu, hắn đoạt được súng trong tay Lưu Hắc Tử, dùng bá súng đập vào đầu Lưu Hắc Tử liên tiếp, khiến đầu Lưu Hắc Tử đầy máu, nhìn thấy La Tử Hàm đang ngồi xổm chăm chú trói lại ba tên thủ hạ Lưu Hắc Tử, hắn lặng lẽ liếc nhìn, La Tử Hàm không có chú ý tới cái váy vung lên quá bắp đùi, hướng ngồi của cô lại về phía đối diện với hắn, màu trắng vớ chân ở gốc đường viền ren hoa, cùng da thịt trắng nõn tập trung cùng một chỗ càng làm gợi cảm chọc người, bộ phận sinh dục bao chặt lấy một đám màu đen hơi mờ trong quần lót tơ dệt màu trắng mỏng, âm hộ trướng phình đầy đặn lờ mờ có thể thấy được, mấy sợi lông đen thật dài trên âm hộ từ trong hai bên mép quần lót lọt ra bên ngoài, có vẻ vô cùng hấp dẫn dâm uế.
Đinh Nhị Cẩu không dám nhìn lâu, vươn chân dùng sức đạp thêm vài cái ngay trên hạ bộ của Lưu Hắc Tử, làm hắn đau đến mức cuộn tròn lăn lộn dưới đất.
– Đinh Nhị Cẩu, cậu không sao chứ?
Hoắc Lữ Mậu cùng mấy cảnh sát ập vào, Trương Cường trong đồn cảnh sát cũng đều chạy tới.
– Trưởng đồn, nếu ông đến trễ một chút, phỏng chừng tôi biến thành liệt sĩ rồi!
– Người này là ai?
Hoắc Lữ Mậu chỉ vào Lưu Hắc Tử đầu đầy máu hỏi.
– Thằng này là Lưu Hắc Tử nổi danh đại ca xã hội ở thành phố Ôn Châu, hôm nay tới đây là muốn giết cô dâu với chú rễ, mới vừa rồi còn đem cha mẹ của cô dâu trói lại, hắn sử dụng súng ống phi pháp, với sự gắng sức của tôi mới đoạt được, đây là súng của hắn, bị kẹt đạn rồi, bằng không chúng tôi xong đời hết rồi!
– Thằng nhóc này, vì sao trước không ổn định dụ dỗ hắn, chờ chúng ta tới rồi tính, này nếu xảy ra án mạng thì biết làm sao bây giờ?
– Tôi cũng muốn như vậy, nhưng thằng này rất vội vả không chịu, tôi cũng không muốn động đậy, cứ làm cái bia cho hắn, tốt xấu gì tôi là cảnh sát nhân dân, vì nhân dân quần chúng mà phục vụ, nhưng lúc nguy hiểm mọi người, tôi buộc lòng phải ra tay, đúng không trưởng đồn, tôi hành động lần này không có sai à!
Đinh Nhị Cẩu cứ lải nhải nói.
– Tốt lắm.. tốt lắm, không có việc gì là tốt rồi, đem thằng này trước đưa đến bệnh viện băng bó cấp cứu, tôi sẽ báo cáo về cảnh sát huyện.
Hoắc Lữ Mậu phất tay, nhằm ngăn cản lại Đinh Nhị Cẩu đang thao thao bất tuyệt làm ông ta nhức đầu quá.
– Trưởng đồn, tôi không đứng dậy nổi, cái chân này không nghe theo lời sai khiến thế nào!
Lần này Đinh Nhị Cẩu thật là không giả bộ, mọi chuyện đã qua, giờ hắn mới phát hiện mình vừa rồi cũng căng thẳng sợ quá mức, nên thân thể giờ như mềm nhũn ra, nhìn đến Đinh Nhị Cẩu tình hình như thế, Hoắc Lữ Mậu cũng không tiện nói cái gì nữa mà cùng Trương Cường kéo nhau đi đến trên xe.
Dọc trên đường đi Hoắc Lữ Mậu sắc mặt âm trầm, tại chính khu vực mình quản lý, lại xuất hiện chuyện đấu súng này, ở đây trãi qua vài thập niên không có xảy ra chuyện như vậy đấy, buồn cười khó xử nhất nhất là, tay không khống chế bắt được tên đai ca xã hội đen cầm súng còn là tên nhóc chưa phải là cảnh sát chính thức, hắn chỉ là một tên đội viên liên phòng, nếu hướng về cấp trên báo cáo công trạng thì làm như thế nào báo cáo đây?
– Ông Bình, việc này ông nói nên báo cáo sao bây giờ?
– Thì cứ theo tình hình thực tế báo cáo, chuyện này quá lớn, hơn nữa quá nhiều người biết, không bưng bít được đâu?
Chính trị viên Trần Bình hình như là không có hiểu được ý nghĩ của Hoắc Lữ Mậu nên trả lời như vậy.
Hoắc Lữ Mậu lông mày nhíu lại với nhau, báo cáo thực ư? Báo cáo sơ qua, thì cũng không tốt, đây chính là một chiến công đứng đầu, tay không đoạt súng, cứu vãn vài nhân mạng, lại giải cứu hai con tin, đây là bao nhiêu công lao, nếu thượng cấp cho phép tuyên truyền rộng ra, thì đến ngày mồng một tháng năm nhận được huy hiệu vinh danh là chắc chắn hoặc là cả nước noi gương anh hùng cái gì đó, nếu bỏ qua cũng thât đáng tiếc!.
– Còn có việc này?
Trong văn phòng Trưởng công an huyện, Hoắc Lữ Mậu lo lắng đứng ở trước bàn làm việc hình trứng của Trưởng công an, mồ hôi trán tươm ra, ông đang báo cáo câu chuyện về Đinh Nhị Cẩu, thật ra thì ông vốn có ý muốn là tại đồn cảnh sát tìm một nhân viên cảnh sát chính thức thế vào vị trí Đinh Nhị Cẩu, nhưng chính trị viên Trần Bình không đồng ý, cho rằng làm như vậy phiêu lưu quá lớn, nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cấp trên muốn tuyên truyền nhân vật điển hình, nhất định là cùng với những người bị hại tiến hành phỏng vấn, lỡ lộ ra người mạo danh thế thân, như vậy thì phải sắp xếp toàn bộ những người bị hại cũng là những người mạo danh thì mới ổn! Nhưng nếu một khi bị vạch trần sự thật, hậu quả có thể thấy, đến lúc đó bôi đen chẳng những là đồn cảnh sát trấn Lâm Sơn, còn có toàn bộ huyện Hải Dương, thậm chí là ngay cả hệ thống công an thành phố Bạch Sơn cũng bị ảnh hưởng.
– Đúng vậy, việc này chắc phải để cho Đinh Nhị Cẩu lập công rồi, hơn nữa hắn quả thật biểu hiện không tệ, nếu không tuyên truyền một chút, cũng đáng tiếc!
Hoắc Lữ Mậu giọng nói trầm nhẹ.
– Tên bị bắt được, tên gọi Lưu Hắc Tử gì đấy, nếu bị khởi tố lời, sẽ có bao nhiêu tội danh có thể chứng thực?
– Có thể xác định những tội danh:
1/ Lưu giữ súng ống phi pháp!
2/ Cố ý giết người chưa thành!
3/ Tổ chức băng nhóm xã hội đen bắt cóc người!
Đại khái chỉ những thứ này là đủ rồi!
– Ừ! Đây là một đại án, nếu chừng đó tội danh nếu có thể chứng minh, đủ hắn ngồi ở trong tù cả đời rồi, như vậy đi, ông đi về trước, tôi và chỉnh ủy thương lượng một chút !
– Vâng! Cám ơn thủ trưởng, hẹn gặp lại!
Hoắc Lữ Mậu đứng nghiêm một cái, hành lễ xong, xoay người rời đi.
…