Chinh phục gái đẹp (dịch)

Chương 4 : Đồn trưởng bị cắm sừng

Ngày đăng: 01:02 27/06/20

Đinh Nhị Cẩu lau mồ hôi, không dám ngồi ở trên cái băng ghế, hắn bưng chén cháo, cầm trong tay hai cái bánh bao, dĩa dưa muối ngồi xổm ở một bên ăn, với điệu bộ của hắn, làm cho Hoắc Lữ Mậu rất hảo cảm, cảm giác giờ của Hoắc Lữ Mậu tựa như là anh em của mình, bởi vì trước kia, em của ông ta tới đây cũng giống Nhị Cẩu như thế này, nhát gan sợ hãi…
Hoắc Lữ Mậu cơm ăn rất ít, không đến 10 phút, đã ăn xong rồi, mà lúc này Đinh Nhị Cẩu ăn chưa đến một nửa bụng, Điền Ngạc Như cũng chưa có ăn xong.
– Các người từ từ ăn, Nhị Cẩu, hôm nay sau khi ăn xong, đi với tôi một chuyến đến Lô Gia Lĩnh, nơi đó tối hôm qua lại có con bò bị trộm.
– Trưởng đồn, lần này thật sự là tôi không có ăn trộm à nha.
Đinh Nhị Cẩu lo lắng nói.
– Ha ha, tôi biết không phải là cậu làm, cậu bây giờ coi như là cảnh sát, nhưng cậu phải giúp tôi đem tên trộm bò lôi ra, ăn nhanh lên, tôi ở trong đồn cảnh sát chờ cậu.
Hoắc Lữ Mậu ăn xong đứng dậy, nói xong là đi rồi.
Đinh Nhị Cẩu biết, nơi này, mỗi người đều biết mình, hắn muốn ngụy trang, ngụy trang thành một người thành thật, để sau này không có ai chú ý tới mình, chính mình là lai lịch thế nào, vì sao mà như thế nào đến chỗ này…
Trong lòng hắn hiểu rõ, hiện tại quan trọng nhất chính là ổn định gót chân, cố gắng nắm bắt gốc rể nhành cỏ mà hiện tại đang có được không dễ chút nào, và đến một ngày nào đó sau này, khi ổn định xong, sẽ leo lên cây đại thụ kia…
Nhưng cố tình có người không buông tha hắn, người này lúc nào cũng chú ý hắn, ngẩng đầu một cái, hắn liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Điền Ngạc Như.
– Cậu cho là bợ đỡ lão Mậu, thì vĩnh viễn sẽ an toàn sao?
– Chị Ngạc Như, tôi không rõ chị có ý gì?
Đinh Nhị Cẩu vẫn là dáng điệu khờ khạo…
– Tôi biết cậu đang tính toán điều gì, cậu nghĩ đến, chỉ cần dựa vào lão Mậu thì sẽ không sao, đúng không, tôi cảnh cáo cậu, Đại Bằng có thể để cho cậu tới, cũng có thể cho cậu lập tức cút đi.
– Chị Ngạc Như, tôi không nói gì nha.
– Đóng chặt miệng của cậu là tốt nhất, nếu không, tôi cũng không thể nào cứu được cậu, lão Mậu sẽ đem ra tất cả những người biết chuyện này giết hết.
Điền Ngạc Như hung tợn uy hiếp nói.
” Loảng.. xoảng ”
Đinh Nhị Cẩu trong tay chén cơm rơi trên mặt đất, bể nát.
– Nhặt lên cho tôi, thu thập sạch sẽ.
Điền Ngạc Như thấy Đinh Nhị Cẩu biểu hiện rất hài lòng, xem ra tên nhóc này vẫn rất sợ, chứ nếu hắn không sợ thì phiền toái lớn rồi.
Nhìn Đinh Nhị Cẩu luống cuống tay chân, Điền Ngạc Như trong lòng không khỏi vui mừng, rốt cuộc là cái chồi non, mới nói mấy câu đã bị giật mình.
– Chị Ngạc Như từ từ ăn, tôi đi trước, Trưởng đồn đang chờ tôi đi thôn Lô Gia Lĩnh
Nói xong Đinh Nhị Cẩu cầm quần áo lên định chạy đi.
– Quay lại.
Điền Ngạc Như tay bưng bát cơm, miệng kêu Đinh Nhị Cẩu.
– Chị Ngạc Như, còn có việc à?
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói.
– Tôi cho cậu đi chưa, trở về ngồi xuống, tôi đã có nói xong đâu.
Điền Ngạc Như biểu lộ chân thật giống như nói chưa xong việc, Đinh Nhị Cẩu thật sự là có chút bực bội, cũng bởi vì tôi đã biết cô và Khấu Đại Bằng gian tình, chúng ta làm giao dịch, kiểu này chắc không xong rồi, mẹ kiếp, cùng lắm thì ông không làm cảnh sát nữa, bỏ việc cũng được, hắn trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng là bước chân vẫn đứng lại, hắn biết, chính mình có cơ hội như vậy thật sự là không dễ dàng.
Ngay lúc Đinh Nhị Cẩu buồn bực, Điền Ngạc Như cầm một cái khăn mặt trắng tinh đến cạnh bên Đinh Nhị Cẩu.
– Cậu xem lại một chút, người toàn là mồ hôi.
Nói xong, cô tự nhiên dùng tay lau cho Đinh Nhị Cẩu.
– Chị Ngạc Như, không thích hợp lắm, tôi tự lau được rồi.
Đinh Nhị Cẩu định lấy khăn mặt từ tay cô để chính mình chà lau, nhưng Điền Ngạc Như không có đáp ứng hắn, vẫn như cũ từ từ lau cho hắn, khi Điền Ngạc Như bàn tay nhỏ bé để trên đôi vai rắn chắc của Đinh Nhị Cẩu, hắn thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn thoáng qua Điền Ngạc Như, lập tức dương vật muốn ngỏng đầu, hắn sợ không dám nhìn cô nữa, Điền Ngạc Như thân cao vừa vặn đến cằm Đinh Nhị Cẩu, chỉ cần Đinh Nhị Cẩu cúi đầu, là đụng tới mái tóc Điền Ngạc Như, Đinh Nhị Cẩu cả người hơi run run.
– Cậu sợ cái gì, sợ tôi ăn cậu?
Điền Ngạc Như cười tủm tỉm nói.
– Không có, chỉ là tôi cảm động, tôi lớn như vậy, trừ mẹ tôi ra, chưa từng có người phụ nữ lau nào qua cho thân mình, đặc biệt giống như chị Ngạc Như xinh đẹp như vậy, tôi… tôi.. thực..cảm động.
Cảm động có thể, vấn đề không đơn thuần là cảm động, lúc này trong mắt Đinh Nhị Cẩu, Điền Ngạc Như không phải là một người đoan trang hiền thục, hắn chỉ nhớ tối hôm đó, cô bị nhấc lên hai chân, thân thể cô Khấu Đại Bằng áp ở trong xe, cho nên thân thể trẻ trung hắn có phản ứng, sáng sớm vì gánh nước để cho tiện, Đinh Nhị Cẩu chỉ mặc một cái quần đùi, rộng thùng thình rốt cuộc không che giấu được dương vật to lớn của hắn, cũng may là Điền Ngạc Như còn chưa có phát hiện, vì thế Đinh Nhị Cẩu chậm rãi ngồi ở trên mặt đất.
– Cậu làm sao vậy?
Điền Ngạc Như hỏi.
– Không có việc gì, chị Ngạc Như, chỉ là có chút đau bụng.
– A… bên kia là toilet, nhanh đi đi.
– Không được, tôi đi trên đường, sẵn ghé nhà vệ sinh công cộng là được, tôi đi trước…
Vì thế ngay lúc Điền Ngạc Như ánh mắt kinh ngạc, hắn kẹp hai chân, chạy trối chết.

– Ông nói hắn?
Chính trị viên Trần Bình ngồi ở trong phòng làm việc, cách cửa sổ nhìn ra thấy Đinh Nhị Cẩu ở bên ngoài đi tới…
– Đúng vậy, là hắn, đây là lão Đại Bằng bỏ vào, cũng vừa vặn, chúng ta nơi này cũng thiếu người, cử thử xem sao, nói không chừng còn có thể giáo dục hắn tại đây, nếu để hắn ở trong xã hội lăn lộn vài năm, sớm muộn gì là ở thị trấn Lâm Sơn chúng ta cũng thêm mối họa lớn, coi như chúng ta tích đức làm việc thiện đi.
Hoắc Lữ Mậu không nề hà nói.
– Ừ.., bất quá, ông hãy cẩn thận, thằng nhóc này này, trước kia thanh danh quá xấu, đừng cho hắn lấy danh nghĩa cảnh sát chạy khắp nơi làm chuyện bất hảo, như vậy sẽ trở thành con sâu, làm rầu nồi canh cho đồn cảnh sát chúng ta.
– Yên tâm đi, không sao, tôi tự mình quản lý hắn.
Hoắc Lữ Mậu chờ Đinh Nhị Cẩu cùng Trương Cường thu thập xong, ba người trên một chiếc xe tải nhỏ đi thôn Lô Gia Lĩnh, Lô Gia Lĩnh là 1 thôn rất lớn, toàn bộ thị trấn Lâm Sơn thì thôn này coi như là một thôn có tầm cỡ, chỉ có trị an không tốt, quanh năm suốt tháng xảy ra hơn mấy chục vụ án, tối hôm qua, nhà Lý Lão Xuyên lại mất con bò.
– Nhị Cẩu, cậu phân tích cho tôi nghe, kẻ trộm đem bò đi đâu, giờ có thể giấu ở nơi nào?
Trương Cường lái xe, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Hoắc Lữ Mậu ở chỗ ngồi phía sau.
– Đồn trường, tôi không biết, tôi trước kia không có ăn trộm vật lớn như vậy.
Đinh Nhị Cẩu thấp thỏm không yên nói.
– Ha ha, tôi đâu có nói cậu, tôi chỉ muốn để cho cậu phân tích vụ án này, cậu bây giờ là cảnh sát, cậu phải học được cách phân tích án, như vậy sau này mới có thể phá án, chúng ta có bốn đội viên liên phòng, ba cảnh sát nhân dân, một cái trấn lớn như vậy, ai có thể quản được hết đây, cho nên cậu phải học được, như vậy có một ngày cậu mới có thể một mình phá án.
– À… như vậy…, phân tích, phân tích, phân tích…
Đinh Nhị Cẩu lẩm bẩm, sau một lúc lâu không nói nên lời, Trương Cường lái xe bên cạnh cười.
– Trưởng đồn, tôi phân tích ra được rồi, bò khẳng định đã bị ăn hết rồi.
Hơn 10 phút về sau, Đinh Nhị Cẩu cuối cùng kết luận.
Hoắc Lữ Mậu cùng Trương Cường đầu tiên là sửng sốt, tiện đà cười lên ha hả, ai cũng không tin con bò lớn như vậy có thể im lặng không tăm hơi bị làm thịt ăn, vì thế trong lời nói Đinh Nhị Cẩu là vô nghĩa.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt nghiêm túc.
– Trưởng đồn, tôi đã từng đi qua thôn Lô Gia Lĩnh, thôn này rất là kỳ lạ, chỉ có một đường cái vào thôn, bốn phía đều là đường dốc rất cao, căn bản không khả năng lùa bò đi, mà ở đầu thôn mỗi đêm đều có người gõ mõ cầm canh, hoặc là kẻ gõ mõ cầm canh là người ăn trộm, hoặc là chính người trong thôn trộm bò giết chia nhỏ ra, dù sao trong thôn này khẳng định có tay trong làm đạo tặc …
Đinh Nhị Cẩu nói có lý….
Trương Cường quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Lữ Mậu, phát hiện Trưởng đồn gương mặt cũng đang suy nghĩ.
Thôn Lô Gia Lĩnh tuy rằng nhiều người, nhưng cấp thôn tổ chức lại không một ai có bản lĩnh, trong thôn này có mấy dòng họ, luôn làm theo ý mình, cứ vừa đến thời điểm bầu cử là nảy sinh rối loạn, không đến mức giết người phóng hỏa, nhưng chuyện trộm gà trộm chó là chuyện thường. Mà nhà Lý Lão Xuyên bị mất bò chính là trong bối cảnh như vậy bị trộm, bởi vì lại sắp đến lúc tuyển cử thôn ủy hội.
– Trưởng đồn, chúng ta cứ như vậy đi lại ở trong thôn, phỏng chừng có đi mãi cũng không được gì đâu.
Trương Cường nhìn Hoắc Lữ Mậu nói.
– Đúng vậy, nếu ở trong thôn có thể tìm được bò, thì họ muốn chúng ta tới đây làm gì, tự bọn họ chính mình cũng tìm được, tôi xem thôn Lô Gia Lĩnh sắp có mưa gió tới.
– Sao vậy đồn trường, có đại sự sẽ phát sinh sao?
Đinh Nhị Cẩu sốt ruột lên hỏi tới.
– Như thế này, chúng ta tách ra, tự mỗi người đi đến các nhà trong thôn hỏi qua một chút xem, coi như là điều tra, tìm được hay không thì chưa biết, nhưng là ít nhất có thể làm bứt dây động rừng, chứng tỏ chúng ta đã bắt đầu chú ý chuyện này, mặc dù là con bò tìm không thấy, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới sẽ không thể phát sinh chuyện khác nữa.
Hoắc Lữ Mậu không để ý đến câu hỏi của Đinh Nhị Cẩu, tiếp tục trực tiếp phân công nhiệm vụ.
Ba người tách ra, tự đi một mình, con voi không chui lọt qua được lổ kim, Hoắc Lữ Mậu làm cảnh sát tại thị trấn Lâm Sơn nhiều năm như vậy, làm sao mà không có mấy người làm việc ngầm cho ông ta, nhưng chỉ là không thể để lộ ra ngoài ánh sáng được, đây cũng là cách bảo vệ đối với người làm việc ngầm, cho nên, mặc dù Trương Cường cũng là cảnh sát, nhưng không thể cho hắn biết, huống chi là Đinh Nhị Cẩu này, là lính mới vừa vào làm được vài ngày.
Đinh Nhị Cẩu không rõ sao lại thế này, nhưng Trương Cường trong lòng rất rõ ràng, biết đây là vì Trưởng đồn muốn lờ đi, chính tự ông ta phá án, cũng không nói điều gì, im lặng bước đi, Đinh Nhị Cẩu hiển nhiên đối thôn này rất quen thuộc, trước kia hắn thường tới đây vào ban ngày, điều nghiên cứu địa hình buổi tối thì động thủ đi ăn trộm, địa hình nơi này phần nhiều tình huống hắn đều rất quen thuộc.
– Mở cửa, mở cửa.
Trước kia là ăn trộm, nhưng là hiện tại chính mình là cảnh sát, cho nên phải cẩn thận nhiều hơn, đi được mấy bước đường, Đinh Nhị Cẩu bắt đầu kêu cửa.
– Móa nó, là ai mà kêu cửa om sòm, a…. thì ra Nhị Cẩu, thằng nhóc có phải hay không muốn kiếm ăn, ban ngày mà định làm gì, đi ăn cướp à.
Chỉ trong chốc lát một người mặc quần đùi hùng hùng hổ hổ đi ra.
– La hét cái gì, thì ra là Tiêu Tử, mở cửa, ông có việc nên muốn kiểm tra trong nhà.
– Nhị Cẩu, có phải mày không biết xấu hổ, mày nói với ai mà xưng ông hả ?
Trần Tiêu Tử vừa mở cửa vừa nói.
– Trần Tiêu Tử, mở to mắt của anh ra nhìn xem, tôi bây giờ là cảnh sát, anh đụng đến tôi một cái đầu ngón tay thử coi, xem qua tivi chưa? Học qua pháp luật chưa ? Đụng vào tôi sẽ bị kêu là đánh lén cảnh sát, tôi bắt anh đi vào tù, tặng cho vài năm ngồi trong đó, thì anh mới đàng hoàng lại được.
Trần Tiêu Tử hồ nghi nhìn Đinh Nhị Cẩu, bộ quần áo là thật, không phải là giả, lại nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu dáng điệu dương dương đắc ý, trong lòng không khỏi có chút ít tin tưởng.
– Nhị Cẩu, cậu làm cảnh sát khi nào vậy, mấy ngày hôm trước cậu còn tới nơi này ăn trộm gà, tôi còn không có tìm cậu tính sổ. Móa nó ! Nuôi mấy con gà bộ dễ dàng lắm ấy ư, cậu bưng hết cả ổ trứng gà.
– Chứng cớ, Tiêu Tử, anh nói tôi trộm gà nhà anh, lấy chứng cớ ra, nếu tôi nói anh trộm bò nhà Lão Xuyên, anh nói như thế nào?
– Cậu….tốt lắm chờ đấy.. tôi sẽ tìm được chứng cớ của cậu, đến lúc đó thì cậu đừng hòng làm cảnh sát nữa.
– Tốt lắm, anh chậm rãi tìm, giờ tôi hoài nghi anh trộm bò nhà Lão Xuyên, tôi phải vào trong xem.
– Được.. giỏi đi vào tìm chứng cớ đi…
Trần Tiêu Tử đứng dựa ở trên khung cửa, không nhượng bộ chặn lại Đinh Nhị Cẩu.
– Vậy được rồi, dù sao cấp trên của tôi cũng ở trong thôn, đợi lát nữa, tôi nói với ông ấy tự mình đến tìm anh, xem anh có phải hay không đem bò nhà Lý Lão Xuyên làm thịt.
– Cấp trên cậu?
Trần Tiêu Tử biến sắc, tuy rằng Đinh Nhị Cẩu lẫn vào xã hội thời gian không phải rất dài, nhưng là nhìn mặt bắt mạch, đó là nhờ học được trong giới trộm cắp, cho nên vừa nhìn thấy Trần Tiêu Tử thay đổi nét mặt, thì biết trong lòng tên này khẳng định có quỷ.
– Cấp trên tôi chính là Trưởng đồn công an xã Hoắc Lã Mậu, hắn hiện tại chuyện gì cũng không để ý tới, chỉ nhìn nhìn chằm chằm vào thôn Lô Gia Lĩnh vụ án trộm bò, tôi cảm thấy hãy để cho hắn đến đây, xem có vẻ thích hợp hơn, dù sao, tôi mới vừa vào cảnh sát không bao lâu, cho nên ông ở nhà chờ xem, tôi đi gọi ông ấy.
– Ai da… người anh em, cậu xem cậu kìa, không phải chỉ là mấy con gà ấy ư, tôi cũng không cần, đến đây, vào trong nhà uống nước, tùy tiện kiểm tra, tôi không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, đến.. vào đi.
– Tiêu Tử, đây chính là anh kêu tôi vào nha.
– Đúng vậy… đúng vậy,..người anh em, hôm nay chớ đi vội, để chúc mừng cậu thăng chức làm cảnh sát, chúng ta uống vài chén rượu nhé…
Trần Tiêu Tử ân cần nói.
Sự tình khác thường tất là có khả nghi, xem ra Trần Tiêu Tử trước sau dáng điệu xuống nước, không có vấn đề mới là lạ chứ, cho nên trong lòng hắn âm thầm để ý, bắt đầu theo vào nhà, không ngừng quan sát chung quanh…
Nhưng vừa vào nhà, Đinh Nhị Cẩu liền hoảng sợ, trong phòng trên ghế đẩu có một phụ nữ đang ngồi, tuy rằng tiều tụy, nhưng Đinh Nhị Cẩu có thể thề rằng, đó là người phụ nữ đầu tiên hắn gặp, quá xinh đẹp, đáng tiếc là, ánh mắt như không có hồn, không có một chút sức sống, càng làm giật mình hơn là trên cổ chân cô còn có một sợi dây xích, mà đầu xích sắt thì khóa ở tại mé trên chân giường.
Trong tay ôm một đứa bé, đang cho bú sữa, thấy có người lạ tiến vào cũng không tránh né, hơn nửa bầu vú trắng nõn cứ như vậy hớ hênh trước mắt Đinh Nhị Cẩu.
– Tiêu Tử, đây là…….?
– À.. đây là vợ của tôi, có bệnh thần kinh, thường xuyên đi ra ngoài đánh cắn người, mà tôi lại không tiền cho cô đi khám bệnh, bất đắc dĩ, mới đem khóa lại, cậu ngồi chơi, tôi đi rót nước cho cậu uống.
Vừa dứt lời, Trần Tiêu Tử đi vào trong.
Nhưng ngay lúc Trần Tiêu Tử vừa đi, trong nháy mắt, người phụ nữ kia phảng phất là đang hoá đá sống lại, nhìn chằm chằm Đinh Nhị Cẩu, hai môi khẽ nhấp nháy như muốn nói điều gì đó, mà trong ánh mắt cũng rất là vội vàng, hoàn toàn không còn thấy như ánh mắt vừa rồi ngây dại như điên.
Đinh Nhị Cẩu mở to hai mắt nhìn, hắn thật sự là không rõ đây có phải là một người mang bệnh thần kinh không?
Ánh mắt cô ấy nhìn đến hắn như tìm kiếm sự sống, có vẻ càng thêm vội vã xao động, không ngừng tái diễn lời nói thầm thì bằng đôi môi, Đinh Nhị Cẩu tuy rằng không hiểu cách nhìn môi đoán được câu, nhưng là câu này rất đơn giản, hắn nhìn đôi môi cô nhấp nháy thì hắn vẫn có thể hiểu, hình như là:
– Cứu tôi.. cứu tôi…
Trần Tiêu Tử tiếng bước chân đang đến dần dần gần, người phụ nữ này lại khôi phục dáng điệu đờ đẫn, giờ này Đinh Nhị Cẩu đã chắc chắn, người phụ nữ này không phải là cái gì mắc bệnh thần kinh, vấn đề này bên trong nhất định là có chuyện.
– Người anh em.. uống nước…
– Tiêu Tử, vợ anh rất xinh đẹp a, ông anh thật là có diễm phúc.
– Ưm.. cái gì mà diễm phúc với không diễm phúc, đều là vì đứa con mà sống, cậu xem cô ấy kìa, bởi vì mắc bệnh thần kinh, sợ đi ra ngoài gây chuyện, bất đắc dĩ khóa chân ở nhà, trong ngoài gì cũng đều là một mình tay tôi lo hết, hàng ngày kiếm ăn cũng không dễ dàng đâu.
– Đáng tiếc. !!!. À.. Tiêu Tử, anh thật không biết nguyên nhân nhà Lão Xuyên mất bò sao ?
– Người anh em, lời này cũng không thể nói lung tung, một con bò ít nhất cũng có thể bán ba, bốn ngàn.. nếu như bị bắt là hình phạt ngồi tù đấy, hơn nữa, mấy ngày nay tôi đều đến nhà Vương Lão Hổ chơi mạt chược, tối hôm qua đánh cả đêm, ai dà….. chúng ta không có bài bạc, chỉ là đánh bài đùa chơi, cho nên việc này tôi thật không biết, cậu nếu không tin, cậu đi hỏi Vương Lão Hổ, tôi nói đều là sự thật cả.
– Anh Tiêu Tử, tôi cũng chỉ là hỏi thăm một chút, được rồi, phỏng chừng con bò hiện tại đã bị ăn thịt, nói không chừng đã hóa thành phân, đi chỗ nào mà tìm ra đây, bất quá mấy ngày nay tình hình có chút căng, anh cẩn thận một chút, hiện tại thôn sắp bắt đầu bầu cử thôn ủy hội, xếp tôi chắc là lại phải ở tại thôn Lô Gia Lĩnh rồi, các anh cẩn thận một chút.
Đinh Nhị Cẩu âm trầm hé lộ tin tức trọng yếu.
– Trưởng đồn Hoắc ở đây, chúng ta đây có thể an tâm ngủ, yên tâm đi, người anh em, đây là tôi có một ít thành ý, về sau có tin gì tốt, nhớ cho tôi biết một tí là được.
Trần Tiêu Tử đưa tiễn Đinh Nhị Cẩu ra đến cửa nhà, một bàn tay dúi vào trong túi Đinh Nhị Cẩu, không biết bỏ trong đó bao nhiêu tiền.
– Anh Tiêu Tử, làm cái gì vậy, là anh em với nhau, sao anh phải làm vậy? Anh kiếm ăn cũng đâu có dễ dàng gì….
– Không có gì, không có gì, tiền này là tối hôm qua thắng.
Còn chưa nói hết, Trần Tiêu Tử một cái tát đánh tại chính mình ngoài miệng, vừa mới nói không đánh bài ăn bạc, hiện tại còn nói đây là mình thắng, cũng may là Đinh Nhị Cẩu cũng không nói gì thêm, hắn cười cười bỏ đi.
Ngoặt qua một cái đầu hẻm, Đinh Nhị Cẩu đưa tay vào trong túi quần, rõ ràng là tiền, một..hai tờ tổng cộng là năm tờ tiền, Trần Tiêu Tử thật sự là hào phóng nha, nhìn hắn nhà rách nát, không giống như là người có tiền, nhưng là tiền này là từ đâu mà có !!!
Đinh Nhị Cẩu do dự chuyện này có nên nói Hoắc Lữ Mậu biết hay không, nghĩ đến lời của Điền Ngạc Như…, trong lòng không khỏi giật mình, nhớ đến là chính mình có thể đóng vai trò ở trước mặt Hoắc Lữ Mậu thành thật, nhưng là không được thân cận quá, thân cận quá thì Điền Ngạc Như cùng Khấu Đại Bằng sẽ không bỏ qua chính mình, xem ra có đôi khi nắm giữ người khác bí mật cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà người phụ nữ bị khóa chân là ai ? Tại sao phải biểu lộ như vậy, có một chút khẳng định, người phụ nữ kia không phải như lời nói của Trần Tiêu Tử là mắc bệnh tâm thần.
– Có phát hiện gì không?
Một giờ sau, ba người gặp lại tại thôn ủy hội. Hoắc Lữ Mậu hỏi.
– Cái gì cũng không còn phát hiện, thời gian trôi qua mười mấy tiếng rồi, trong thôn người đến, người đi, một điểm dấu vết cũng không tìm được.
Trương Cường nói, hắn là xuất thân từ trường chính quy cảnh sát, cho nên khi phá án thì đầu tiên là nghĩ tới hiện trường còn có bao nhiêu dấu vết.
– Nhị Cẩu, còn cậu, có phát hiện gì không ?
– Um…..không có… không có phát hiện cái gì.
Đinh Nhị Cẩu do dự một chút, không có nói ra, Trương Cường không có chú ý, nhưng sự do dự của Đinh Nhị Cẩu đã rơi vào trong mắt Hoắc Lữ mậu.
– Vậy đi thôi, trở về rồi hãy tính.
Hoắc Lữ Mậu nói.
– Trưởng đồn Hoắc, ăn cơm rồi hãy đi.
Từ bên trong ủy ban Thôn đi đến một người đàn ông trung niên, đó là bí thư chi bộ Lý Kiến Thiết thôn Lô Gia Lĩnh, Lý Lão Xuyên là anh của ông ta.
– Bí thư Lý, trong đồn còn có một đống việc, để hôm nào khác đi, chuyện mất bò tôi sẽ còn trở lại đây mà..
Hoắc Lữ Mậu cùng Lý Kiến Thiết chào hỏi xong, sau đó liền lên xe đi.