Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 100 : Cứu mạng, biến thành mèo! 6

Ngày đăng: 11:34 30/04/20


Edit: Xanh Lá



Mặc Diệc từ sau khi phát hiện gương mặt thật của Đường Khanh liền cảm thấy vật nhỏ nhà mình quá đơn thuần, thậm chí có thể nói…… có chút ngốc nghếch đáng yêu. Rõ ràng biết bản thân không giống mèo bình thường, nhưng cố tình lá gan còn đặc biệt lớn, những hành động đó của cô, nếu như đổi thành người khác, đã sớm coi cô thành quái vật, nơi nào còn dung túng cô như vậy.



Cho nên, gia hỏa bé nhỏ ngốc nghếch như thế, hắn vẫn nên mang theo bên cạnh hàng ngày mới tương đối yên tâm.



Đường Khanh đâu biết rằng mình đã bị coi thành kẻ ngốc, những hành động cô làm ra kia vẫn là sau khi cô suy nghĩ cặn kẽ, rốt cuộc tỏ ra giống mèo thường cũng không có ưu thế gì cả, nếu như cô biểu hiện thông minh một chút, nói không chừng nhân loại này sẽ liền nhìn cô với con mắt khác cũng nên.



Cô mèo nào đó không biết mình đã bị lộ tẩy, lúc này còn đang dào dạt đắc ý với hệ thống.



Nhìn xem, nhân loại này đã quỳ gối dưới móng vuốt của trẫm rồi!



Cô mèo nào đó đã quên mình từng làm nhân loại kiêu ngạo, lúc này đang ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi xổm trên vai Mặc Diệc, hưởng thụ biểu cảm kinh ngạc sợ hãi của mọi người dọc theo đường đi.



Nhân viên của tập đoàn Mặc thị đã bị một màn này dọa choáng váng, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo Mặc đại tổng tài rời đi.



Mặc Diệc đi vào văn phòng, chuyện thứ nhất chính là sai người mang toàn bộ đồ vật trong xe mình lên, ví dụ ổ mèo chế tạo riêng cho cô, cùng các loại đồ ăn vặt của con người mà cô hẳn sẽ thích, còn cả mấy món đồ chơi.



Có thể làm trợ lý của Mặc tổng giám đốc dĩ nhiên không phải người thường, chỉ là tuy thế, nhìn ánh mắt nghiêm túc dị thường kia của boss, anh ta vẫn không bình tĩnh nổi. Chẳng qua là một con mèo thôi mà, thái độ của boss vậy mà còn nghiêm túc hơn cả khi đối đãi với hợp đồng chục tỷ!



Trợ lý trong nội tâm yên lặng phát điên một trận, mặt không biểu cảm mang toàn bộ đồ lên, sau đó nhìn dáng vẻ Đường Khanh, tựa như đang xem một đống tiền.



Còn chẳng phải là tiền sao, có thể lọt vào mắt ông chủ nhà mình, giá trị kia chính là không thể đo lường được.



Mặc Diệc vẫn chưa để ý tới nội tâm trợ lý nhà mình, sau khi hắn tự mình đặt ổ mèo trước cửa sổ sát sàn, đặt đồ chơi bên cạnh ổ mèo, và mở ra các loại đồ ăn vặt, lúc này mới bế Đường Khanh lên, ôn nhu nói: “Đường Đường, ta phải đi họp, mi tự mình ở trong văn phòng chơi, nhưng không thể chạy ra ngoài, biết không, nếu không trở về ta sẽ trừng phạt mi đó.”




Không rảnh lo trên mặt đau rát, càng không màng đến hình tượng thục nữ trước nay luôn giả bộ, cô ta trực tiếp dùng tay bóp cổ Đường Khanh giống như người đàn bà đanh đá.



Rốt cuộc chẳng qua mới ba tháng tuổi, trước đó dồn hết sức nhảy lên, Đường Khanh sao có thể là đối thủ của cô ta.



Chẳng qua cô lại không lo lắng, dù sao vẫn còn tám cái mạng, nghe hệ thống nói cô ta là nữ xứng ác độc, một khi đã vậy, có liều mạng này cô cũng muốn phá hỏng mặt cô ta.



Dưới tình thế một người một mèo giằng co, thư ký sau khi ngây ngốc một lát, liền lập tức gọi điện thoại tìm viện binh, tiếp theo lê chân tập tễnh liều mạng kéo tay Dạ Khuynh Tuyết.



“Dạ tiểu thư, đây là mèo của Mặc tổng, cô không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật.”



Dạ Khuynh Tuyết đã sớm tức đến mất lý trí, nghe được lời này, liền trực tiếp đem đẩy cô ấy ra, giận mà cười nói: “Chẳng qua là một con súc sinh, không lẽ Mặc Diệc còn vì nó mà đánh tôi chắc?”



Dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng giày da dồn dập, tiếp theo liền nghe được một giọng nói lạnh băng.



“Tôi quả thật sẽ không đánh cô.” Mặc Diệc lạnh mặt, nhanh chóng tiến lên giải cứu Đường Khanh từ trong tay cô ta, cũng them không nghe cô ta giải thích mà đi thẳng đến bàn làm việc, ấn nút điện thoại, “Gọi bảo vệ lên đây.”



Dạ Khuynh Tuyết đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại khóc lóc nói: “Mặc Diệc, anh nuôi cái loại mèo gì vậy, tiểu súc sinh này thế mà lại dám cào em……”



Dạ Khuynh Tuyết còn đang khóc lóc kể lể, bên kia bảo vệ đã chạy lên.



“Mặc tổng.”



“Mời người kia ra ngoài.”