Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 109 : Cứu mạng, biến thành mèo! 15
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Áo sơmi trắng rộng thùng thình che khuất bờ mông đẹp của đối phương, nhưng đôi chân thon dài lại lộ ra trong không khí, khi nhìn đến đôi mắt lam vô tội ngập nước kia, Mặc Diệc hít sâu một hơi, dùng hết nghị lực mới không khiến bản thân xấu mặt.
Đường Khanh không biết giờ phút này mình mê người biết bao nhiêu, tràn đầy đầu óc cô đều là làm thế nào để đàm phán với hắn.
“Mặc Diệc, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh.”
“Em nói đi.”
Giọng nói khàn khàn vang lên, chẳng qua người nào đó lại hồn nhiên không nhận thấy, ngược lại ngước khuôn mặt nhỏ đáng yêu, nghiêm trang nói: “Tôi và anh không có tương lai.”
“Ồ?” Mặc Diệc rốt cuộc cũng thu về một tia thần trí, ánh mắt đen kịt nhìn về phía cô.
Nhưng Đường Khanh còn chưa kịp mở miệng lần nữa, trong nháy mắt tiếp theo, cả người cô đã rơi vào vòng ôm ấm áp nào đó.
“Đường Đường, có một số việc nếu em không thử xem, thì sao biết kết quả.” Từ khi hắn ôm cô vào trong ngực, đời này liền đắm chìm, cho dù không có tương lai, hắn cũng muốn tạo ra tương lai.
“Thật sự sẽ không có tương lai, sẽ không ai đồng ý!” Đường Khanh không giãy ra được, chỉ có thể trừng mắt, muốn thử khiến hắn bình tĩnh lại.
Chỉ là, đã đến nước này, sao Mặc Diệc có thể chịu buông tay, trái tim chưa bao giờ biết rung động kia khó khăn lắm mới rung động một lần, cảm giác ấm áp đó, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, hắn cũng không hối tiếc.
“Người khác không đồng ý không sao cả, chỉ cần em đồng ý là được.”
Khuôn mặt anh tuấn, giọng nói gợi cảm, ánh mắt nghiêm túc, Đường Khanh thiếu chút nữa đắm chìm, cũng may hệ thống lên tiếng đúng lúc, “Khanh Khanh à, ngươi đừng có ngốc, phía sau vỏ bọc đường chính là vạn kiếp bất phục nha.”
Giọng nói của hệ thống kịp thời nhắc nhở Đường Khanh, ngay khi cô muốn mở miệng lần nữa, đối phương đã lấp kín môi cô.
Chẳng qua hiện tại nhiều lời cũng vô ích, bà Mặc đưa đôi tay có chút run rẩy ôm cô vào trong ngực, rơi lệ nói, “Là ta không tốt, nếu không phải vì ta, Tiểu Diệc cũng sẽ không bị thương……”
Nghe bà Mặc đứt quãng khóc kể, Đường Khanh cũng hiểu được bảy tám phần, hóa ra bà Mặc một lòng muốn gặp “cô gái họ Đường” kia, liền cố ý đi ra ngoài muốn tìm một món quà vừa lòng đẹp ý, chỉ là không ngờ tới lại có người dám bắt cóc bà.
Chuyện xảy ra tiếp theo, bà không nói, Đường Khanh cũng đều biết cả.
Mặc Diệc vì cứu mẹ mình mà bị thương, về phần những tên tội phạm bắt cóc đó, ngoại trừ mấy tên trúng đạn ngã xuống đất, dường như còn có mấy tên đào tẩu.
Tuy cực kỳ hận mấy kẻ bắt cóc kia, nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là cứu chữa cho Mặc Diệc.
Mặc Diệc bị thương rất nặng, hơn nữa mất máu quá nhiều, lúc này chỉ có thể nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Đường Khanh quen cửa quen nẻo, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng lẻn vào, nhìn “chăn nuôi viên” của mình trên người cắm đầy các loại ống, cô hết sức đau lòng.
“Ngu ngốc.” Cô khẽ mắng một câu, sau đó không chút do dự, lập tức dồn linh khí toàn thân vào trong tay……
Thời gian chậm rãi qua đi, Mặc Diệc mơ màng cảm nhận được dường như có ai đó tới đây, nhưng bởi vì mí mắt quá nặng, hắn trước sau vẫn không mở nổi mắt. Đến tận hừng đông ngày hôm sau, hắn nhìn váy dài màu trắng rơi trên đất, còn có mèo trắng nhỏ mập mạp nằm bên cạnh mình, hắn tức khắc nóng ruột.
Hắn nhớ rõ, lần trước ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, cô mèo ngốc này vì cứu Dạ Khuynh Nhan mà đã hôn mê ba ngày ba đêm.
“Đường Đường……” Trong giọng nói nôn nóng mang theo chút sợ hãi, Mặc Diệc thấy cô vẫn không động đậy, tức khắc vội vã nhấn nút gọi phía sau.
“Mặc tiên sinh đã tỉnh?”
Nghe tiếng kinh hô của đối phương, Mặc Diệc trầm giọng nói: “Đi tìm bác sĩ thú y giỏi nhất thành phố B tới đây cho tôi.”