Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 111 : Cứu mạng, biến thành mèo! 17
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Mặc Diệc bị thương, ngay trong đêm đó ông Mặc liền vội vã trở về từ nước ngoài. Đường Khanh hôn mê hai ngày, chợt thấy một người đàn ông trung niên nhìn không khác nam chính là mấy, cô vẫn rất hoảng sợ, nhưng bà Mặc thì sau khi vết thương của Mặc Diệc không còn nguy hiểm đã khôi phục vẻ tươi cười vốn có.
“Ông già, ông nhìn ông xem, đã dọa Đường Đường rồi đấy. Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, ở nhà không cần lạnh mặt.”
Bà Mặc tuy ngoài miệng ghét bỏ, chẳng qua tình cảm yêu thương trong mắt lại không giả chút nào.
Ông Mặc cũng không nhiều lời, chỉ vẫy vẫy tay với cô, thấy cô đi đến bên cạnh mình, liền thuần thục rót cho cô một ly sữa, sau đó ngay cả ánh mắt cũng không cho con trai mình, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Thương tích thế nào?”
“Đã không sao nữa.”
“Cá lọt lưới ba đã tra được, con nhớ tự mình xử lý sạch sẽ.” Nói xong, ông như đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Ba nghe mẹ con nói con thích một người? Hơn nữa đối phương cũng vừa ý con?”
Mặc Diệc nhướng mày, nhìn tiểu gia hỏa nằm trong ngực mẹ mình, khóe môi khẽ nhếch, trên mặt hiện tia cười như có như không hiếm hoi.
Vì thế, còn chưa đợi hắn mở miệng, liền nghe được bà Mặc cười tủm tỉm nói, “Tôi đã nói với ông con trai có người nó thích, ông còn không tin tôi, nhìn mà xem, ý cười hiện trên mặt này, ai da, tôi còn chưa bao giờ thấy đấy.”
Ông Mặc nghe xong, lộ biểu cảm ghét bỏ, “Chậc, thật khó có được, thế mà vẫn có cô gái coi trọng con.”
Mặc Diệc mặt không đổi sắc, buồn bã nói: “Cho nên năm đó thật khổ mẹ con mà, sao lại nhìn trúng ba được chứ.”
Bà Mặc thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên đã thấy loại cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng Đường Khanh nằm trong ngực bà Mặc đến giờ mới đột nhiên hiểu rõ, vì sao nam chính cả ngày đều lạnh mặt như vậy, đây hoàn toàn chính là di truyền nha!
Cha mẹ Mặc gia vừa rời đi, Mặc Diệc liền mang theo Đường Khanh về phòng ngủ.
“Đường Đường, biến trở lại.” Nói xong, hắn còn không quên lấy ra từ tủ quần áo của mình một chiếc áo sơmi màu trắng, sau đó cực kỳ thân sĩ xoay người đi.
Đường Khanh cũng không nhập nhằng, sau khi biến thành người liền trực tiếp mặc áo sơmi, sau đó nói: “Nói đi.”
“Nhà em ở nơi nào, em còn có cha mẹ không? Cha mẹ em có phải cũng giống em, có thể biến thành hình người không? Còn nữa, rốt cuộc có bao nhiêu người biết em có thể hóa hình?”
Mặc Diệc một lần hỏi quá nhiều vấn đề, cũng may Đường Khanh vẫn chưa bị hắn làm cho rối não, nhất nhất trả lời: “Không cha không mẹ, từ nhỏ là cô nhi. Về phần loại chuyện biến thành người này, lần đầu tiên biến hình chỉ bị anh nhìn thấy.”
Mấy chữ “lần đầu tiên” của Đường Khanh thành công lấy lòng người nào đó. Nếu có thể, hắn chỉ hận không có được tất cả lần đầu tiên của cô.
“Một khi đã vậy, vì sao em lại nói sẽ không ai đồng ý cho chúng ta bên nhau?”
Đường Khanh ngây người sửng sốt, tiếp theo rất nhanh chóng giải thích: “Chủng tộc của chúng ta bất đồng.”
“Anh không để bụng.”
“Chúng ta…… rất có thể có một người sẽ đi trước đối phương.”
Đường Khanh nói ra một nửa tình hình thực tế. Một khi nhiệm vụ hoàn thành, cô phải rời đi, đây cũng là lý do vì sao cô khắc chế mình, chưa bao giờ giao trái tim mình cho bất cứ ai. Một khi đã yêu, vậy cô liền thật sự như lời hệ thống nói, vạn kiếp bất phục.