Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 123 : Thánh Nữ của Ma Hoàng 7

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Edit: Xanh Lá



Tuy đã đoán được hết thảy trước mắt này nhất định là ảo giác, nhưng trên thân thể cảm quan lại chân thật dị thường.



Những ngón tay thon dài kia, từng chút từng chút nhẹ nhàng đụng chạm thân thể mình, những chỗ bị chạm vào, da thịt tựa nhưbị cháy, đặc biệt nóng bỏng. Rõ ràng biết là ảo giác, nhưng cô vẫn không nhịn được mà rùng mình.



Loại cảm giác này thật sự vô cùng không ổn!



Nhưng Phó Minh Trạm lại như đang thưởng thức trân bảo hiếm có trên đời, cực lực khắc chế điên cuồng sâu trong nội tâm, hắn chậm rãi chạm khắp toàn thân cô một lượt……



Đường Khanh cắn răng, nỗ lực ép mình bình tĩnh, đúng lúc cô định nhắm mắt làm ngơ, bộ vị nào đó trên thân thể lại truyền đến một trận đau đớn.



“Ưm……”



Một tiếng hừ nhẹ tràn ra từ trong miệng cô, mà người kia cũng không nóng nảy, chỉ nói với giọng yêu chiều: “Bảo bối, em vẫn mỹ vị như vậy.”



Giọng nói tuy có chút quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải Phó Minh Trạm.



Cô bỗng dưng mở to mắt, lại thấy Phó Minh Trạm không biết từ khi nào đã biến thành Sở Việt một thân quân trang.



Sở Việt thấy cô nhìn mình, yêu chiều trong mắt ngày càng sâu đậm, “Bảo bối đã chịu nhìn anh rồi.”



Đường Khanh thiếu chút nữa muốn chửi bậy, cũng may rốt cuộc cô nhịn xuống, sau đó mặc kệ người bên cạnh nói gì, cô tiếp tục nhắm mắt, trong lòng yên lặng cầu nguyện. Tình huống trước mắt này, cô chỉ có thể tự cứu.



Cũng không biết có phải cầu nguyện có tác dụng hay không, hay hệ thống giúp đã cô giải quyết, sự khác thường trên người dần dần biến mất, đợi cô lần nữa mở mắt ra, cô đã về trong căn lều lúc trước.



Ảo cảnh bị phá, cô thở phào một tiếng, rốt cuộc cũng là chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.
Nhưng Ma Hoàng sao có thể dễ bị đuổi đi như vậy, thấy cô không đáp lại mình, hắn chỉ nhướng mày, “Lâm Lâm không để ý tới ta, vậy ta chỉ có thể tự mình tìm vui rồi.”



Đường Khanh còn chưa hiểu được ý trong lời hắn, nháy mắt tiếp theo, đôi môi khép hờ liền đột nhiên bị người xâm lấn, nụ hôn nóng rực ập tới, đôi mắt cô bỗng nhiên phóng đại, nhưng đối phương lại như đã nhìn thấu tâm tư của cô, không đợi cô đẩy mình ra, hắn đã chặt chẽ khóa cô trong ngực mình, khiến cô không cách nào lui về sau được.



Mấy ngày không gặp, kỹ thuật hôn của Ma Hoàng thế mà lại nâng cao không ít, vốn chỉ muốn mau chóng kết thúc nụ hôn nồng nhiệt không thoải mái này, không ngờ cô lại bị hắn hôn đến thiếu chút nữa thất thố.



Từng đợt cảm giác tê dại ập tới, Đường Khanh thiếu chút nữa nhũn chân, cũng may, đối phương rốt cuộc cũng buông cô ra.



“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”



Ma Hoàng nhìn sắc mặt ửng đỏ của đối phương, cũng không biết do tức mà đỏ hay gì khác, chẳng qua cô như vậy, quả thật đặc biệt mê người, khiến hắn hận không thể lại lần nữa ôm cô vào lòng, sau đó hung hăng xâm nhập……



Đường Khanh cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, chẳng qua loại cảm giác bị động này cực kỳ không thoải mái, vì thế cô chỉ có thể tiếp tục nói: “Ma Hoàng nhiều lần xuất hiện, e là có mục đích riêng đúng không.”



“Đúng vậy.”



“Vậy ngươi rốt cuộc muốn làm gì.”



“Ta đã nói rồi, chẳng qua Lâm Lâm dường như không để trong lòng thì phải.”



Đường Khanh khẽ nhíu mày, hắn tổng cộng cũng mới xuất hiện hai lần, lần này chưa nói, còn lần trước hình như đến để mời chào cô, muốn cô làm phản Thần Ánh Sáng. Nghĩ vậy, ánh mắt cô hơi lạnh, “Ta không thể nào phản bội Thần Ánh Sáng.”



Nghe vậy, Ma Hoàng lười biếng cười, “Nói cũng không nên nói quá tuyệt đối.”



“Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, chỉ có chuyện này, tuyệt đối không có khả năng.” Ánh mắt Đường Khanh kiên định, ai bảo nhiệm vụ lần này của cô là cứu vớt Thần Ánh Sáng chứ, đã là cứu vớt, sao lại có thể làm phản đây.