Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 133 : Thánh Nữ của Ma Hoàng 17

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Edit: Xanh Lá



Điều mà Đường Khanh kỳ vọng cũng không xảy ra, bởi từ sau chuyện thần quả, Thần Ánh Sáng tuy mỗi ngày đều tới đây, nhưng thời gian ở lại rõ ràng ngắn đến không thể ngắn hơn nữa, trên cơ bản mỗi lần xuất hiện cũng chỉ cùng cô ăn xong bữa sáng, về phần thời gian khác, hắn chưa nói, cô dĩ nhiên cũng sẽ không hỏi. Về phần Ma Hoàng, mỗi đêm tới đây cũng chỉ ngủ bình thường, quy củ đến mức khiến cô không dám tin tưởng.



Cứ như vậy, hơn một tháng này của Đường Khanh trôi qua bình lặng đến không thể bình lặng hơn nữa, ngay khi cô đang nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ sự bình lặng kia, Hoàng thành lại xảy ra một chuyện lớn.



Trong hướng đi ban đầu của thế giới, hoàng tộc bên trong Hoàng thành trên cơ bản đều là nhân vật không quan trọng, rốt cuộc trong thế giới này sự ủng hộ của dân chúng dành cho Quang Minh Giáo chủ vẫn cao hơn đối với hoàng tộc, hơn nữa Quang Minh Giáo thờ phụng Thần Ánh Sáng, rất nhiều chuyện của hoàng tộc đều cần có Giáo Hoàng tham dự.



Nếu nói chỉ cần Giáo Hoàng không xảy ra chuyện, hoàng tộc mặc dù có đổi người làm hoàng đế cũng không gây ra sóng gió lớn lao gì, nhưng hiện giờ lại khác.



Đầu tiên là Giáo Hoàng mất tích, tiếp theo trong hoàng tộc lại xảy ra ****, sau khi lão hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, mấy vị hoàng tử trong tay nắm thực quyền đều lao vào nội chiến, trong khoảng thời gian ngắn, cuộc chiến không thấy khói thuốc súng đều ngày ngày trình diễn bên trong Hoàng thành.



Giáo Hoàng mất tích, Quang Minh Giáo liền dường như không còn ai để trông cậy, đồng loạt dồn hết hy vọng vào Thánh Nữ.



Vốn dĩ việc này đối với Đường Khanh cũng có vấn đề gì cả, dù sao cô cũng là người từng làm hoàng đế, chút việc xử lý đơn giản cô vẫn biết làm, nhưng còn chưa đợi cô nhấc tay, Nhị hoàng tử bên kia lại đột nhiên mang theo kỵ sĩ hoàng gia bao vây toàn bộ Quang Minh Giáo.



Nhóm kỵ sĩ vây quanh giáo đường, đây là điều chưa từng có trong lịch sử, nên rất nhanh đã dâng lên sóng to gió lớn trogn kinh thành.



Sau khi Đường Khanh biết được tin tức, vẫn không lộ ra nửa điểm hoảng loạn, “Thống, sao ta lại ngày càng xem không hiểu hướng phát triển của thế giới này?”



Hệ thống tỏ vẻ, “Không chỉ một mình ngươi, ta cũng xem không hiểu.”



“Thôi được rồi, trước hết đi ra ngoài rồi nói.”



Đường Khanh cực kỳ bình tĩnh, lại không nghĩ rằng có một ngày mình thế mà lại thua trên tay một nhân vật không quan trọng.




Nội tâm Đường Khanh tức đến ngứa răng, nhưng những chuyện trước đó cô đều có thể tìm lý do tránh đi, mà chuyện này chỉ cần có người kiểm tra một chút, liền lập tức biết được thật giả.



Thánh Nữ mất đi thánh khiết chính là đại sự, vô luận lúc trước ngươi đã cống hiến bao nhiêu, trước mặt mọi người, cũng đều là phản đồ.



Lời Nhị hoàng tử nói đã khiến đám đông ồ lên, tất cả mọi người mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Thánh Nữ.



Mà cô, lại vẫn cao quý ngạo nghễ như cũ, “Nói đi, Nhị hoàng tử hôm nay đến đây, là vì vị trí Giáo Hoàng, hay là vì vị trí Thánh Nữ này.”



“Thánh Nữ đại nhân cũng thật thích nói đùa, hoàng tộc không được nhập giáo, dù ta muốn vị trí Giáo Hoàng này, dân chúng cũng sẽ không đồng ý.”



Hoàng tộc đã có được quyền lợi rất lớn, nếu như ngay cả Quang Minh Giáo đều bị bọn họ khống chế, vậy thế giới này liền thật sự thành một nhà độc đại, cho nên mới có quy củ hoàng tộc không được nhập giáo này, mục đích chính là để giám sát lẫn nhau.



Cho nên, lời Nhị hoàng tử nói cũng không khiến bất luận kẻ nào phản ứng, ngược lại có người hô to chuyện trước đó theo lời Nhị hoàng tử rốt cuộc là thật hay giả.



“Thánh Nữ đại nhân, dân chúng đang hỏi ngài đấy.”



Nhìn nụ cười tràn đầy ác ý kia của Nhị hoàng tử, Đường Khanh thật sự hận không thể tiến lên làm thịt hắn, chẳng qua trước công chúng, cô chỉ có thể nhịn.



Có thể nói ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa chứng cứ trong tay hắn, Đường Khanh liền giải thích cũng lười, chỉ mặt không biểu cảm mà nói: “Nhị hoàng tử muốn đối phó ta thế nào đây?”



Nhị hoàng tử lại nói: “Xem Thánh Nữ đại nhân nói này, nếu những việc này ngài chưa từng làm qua, ta nào dám đối phó ngài chứ.”



“Nhưng nếu ta đã làm thì sao.”