Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 14 : Vương gia thỉnh ôn nhu 14

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Edit: Xanh Lá



Giọng nói của hệ thống khiến Đường Khanh chấn kinh, qua mấy thế giới như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mức độ hoàn thành bị giảm xuống!



“Giảm bao nhiêu?”



“Giảm 5%.”



Đường Khanh:…… Ta hoàn thành nhiệm vụ có dễ dàng sao! Thế mà cái số liệu mn xỏ lá này còn giảm xuống!



“Sao lại giảm được?”



“Tình huống tạm thời chưa điều tra rõ.”



Giọng nói máy móc của hệ thống khiến Đường Khanh cực kỳ chán nản, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh nói: “Giảm thì cứ giảm đi, chờ đến lúc diệt được Thái Tử có khi vẫn sẽ hoàn thành.”



Bởi vì cảnh báo của hệ thống, nên trong một chớp mắt Đường Khanh đã kinh ngạc quên che giấu biểu cảm, tuy nói chỉ trong nháy mắt, nhưng Kỳ Quân Túc là ai, sao lại có thể không thấy được.



Ánh mắt hắn tối đi, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.



Bên kia, việc Tam hoàng tử bị trọng thương tuy có gây ra sóng to gió lớn, nhưng quả thực đúng như lời Thái Tử, không một ai hoài nghi tới Đường Khanh, ngay cả người của Vinh quý phi đến đây cũng đều bị Túc Vương cản lại đuổi về.



Dần dần, Tam hoàng tử cũng mất hết thanh thế, hơn nữa chuyện hắn ngu dại dường như bị người ta cố ý truyền ra, nhất thời toàn bộ Kỳ Quốc đều biết được, mà phe phái ban đầu đứng sau lưng ủng hộ Tam hoàng tử cũng đã bị Thái Tử mua chuộc hết.



Mấy ngày sau, miệng vết thương trên cánh tay Đường Khanh dần lành lại, trong lúc này cô cũng không đi tìm Thái Tử mà chỉ an tâm dưỡng thương, chẳng qua Thái Tử lại chờ không kịp.



Hôm nay, màn đêm đã buông xuống, mưa nhỏ tí tách rơi, Đường Khanh đang chờ tỳ nữ đưa bữa tối đến, chỉ là thứ được đưa tới còn có thêm tin tức từ phía Thái Tử.



Tỳ nữ cực kỳ cẩn thận, nhân lúc không ai nhìn thấy liền nhét tờ giấy cho cô, tiếp theo liền rời đi cùng những người khác.



Trên tờ giấy đó cũng không nói nhảm quá nhiều, chỉ có một câu giờ mẹo gặp mặt, ngay cả gặp nhau ở đâu cũng không hề viết.




“Cảnh báo! Cảnh báo! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ giảm! Mức độ hoàn thành nhiệm vụ giảm!”



Đã có cảnh báo lần đầu tiên, lần này Đường Khanh thật ra lại bình tĩnh không ít, “Sao tự dưng lại giảm? Giảm xuống bao nhiêu?”



“Giảm mất 50%! Nam chính có khả năng hắc hóa, mời ký chủ nhanh chóng giải cứu!”



Nghe vậy, Đường Khanh rốt cuộc không đứng vững nổi, “Sao lại giảm nhiều như vậy?” Mới vừa nói xong, cô đột nhiên nghĩ tới một việc, “Hệ thống, ngươi nói xem……liệu có thể là Túc Vương đã biết chuyện Thái Tử tới?” Nói xong, cô lại nói: “Lần giảm trước có phải là vì Thái Tử xuất hiện ở chỗ Tam hoàng tử, lại nói chuyện hợp tác với ta không?”



Hệ thống nghĩ một chút, cảm thấy việc này cực kỳ có khả năng, “Nếu như nam chính đã biết, ngươi định hóa giải như thế nào?”



“Cái này rất dễ giải quyết.” Đường Khanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo cô đi đến bên bàn, đặt bút bắt đầu vẽ lên giấy Tuyên Thành.



“Ngươi đang vẽ gì thế?” Hệ thống hỏi.



“Tỳ nữ lúc trước đã truyền tin cho ta. Trước hết ta vẽ dáng vẻ nàng ta xuống, đợi lát nữa Túc Vương tới, ta liền nói cho hắn biết tỳ nữ này có hiềm nghi, lại nói rõ ràng chuyện Thái Tử mượn sức ra với hắn, như vậy ta hẳn sẽ có thể hóa giải nghi ngờ.” Dứt lời, cô dừng một chút, lại nói: “Huống hồ, ta còn chưa ra hết thực lực.”



Đường Khanh nói xong với hệ thống, liền hết sức chuyên chú bắt đầu vẽ tranh, chỉ là còn chưa đợi cô vẽ hết, cửa đã đột nhiên bị đá văng ra, ngay sau đó, một cơn gió lạnh thấu xương tràn vào, tức khắc khiến cô rùng mình một cái.



Cơn gió lạnh thình lình thổi đến làm giấy Tuyên Thành rơi rớt lả tả, Đường Khanh không kịp nhìn xem là ai tới, chỉ có thể tìm kiếm tờ tranh vẽ dở kia trước tiên.



Tuy nhiên, cô còn chưa tìm được tờ tranh ấy, thân thể đã đột nhiên bị ép sát vào bên bàn.



Phía sau lưng chợt va phải chiếc bàn cứng rắn, nháy mắt đau đến mức nước mắt cô ứa ra, thiếu chút nữa liền chửi bậy.



“Ngươi……”



Vừa mới cất lời, sau khi thấy được ai đã va vào cô, Đường Khanh chỉ đành nuốt lời thô tục xuống, nhưng không đợi cô lần nữa mở miệng, hơi thở nguy hiểm của đối phương đã lập tức tràn ngập khoang miệng cô.



“Ưm…… Thả…… Ưm……”