Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 19 : Gian thần luôn muốn X trẫm 2
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Hoàng thượng trước nay đều sợ Thái phó, nghe lời răm rắp không dám trái một từ, hiện giờ lại vì chuyện Thái y mà cãi nhau với hắn, cũng may trong đại điện không có ai khác, nếu không mọi người nhất định sẽ kinh ngạc, liệu Hoàng thượng có phải đã điên rồi hay không? Thái phó có thể nâng đỡ một người lên ngôi, đương nhiên cũng có thể kéo người đó xuống.
Đường Khanh diễn xong, lại mềm giọng nói, “Trẫm cũng không có gì đáng lo, nghỉ ngơi là ổn. Thái phó có thể nhường đường một chút hay không.”
Phó Minh Trạm không những không làm theo, ngược lại tà ác cười, “Hoàng thượng không thể liều lĩnh được, nếu như ngài xảy ra chuyện, Đại Đường ta biết làm thế nào cho phải.”
Nếu là nguyên chủ, nói không chừng sẽ còn vui sướng vì Thái phó quan tâm đến mình, rốt cuộc thì trước đây hắn ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng Đường Khanh lại sâu sắc cảm nhận được ác ý đến từ vị Thái phó này.
Trong lúc nói chuyện, Thái y đã tới rồi.
Thái y nơm nớp lo sợ đi tới, quỳ xuống hành lễ, “Hoàng thượng cát tường.”
“Đứng lên đi.”
Thái phó mở miệng, Thái y lúc này mới đứng lên, về phần Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ để bài trí, người nàng ta có thể giết chỉ là mấy tên nô tài, những người hơi có thực quyền một chút nàng ta cũng không dám động, Thái y sợ hãi như vậy là vì Thái phó cũng là người âm tình bất định! Đến giờ ông ta vẫn còn yên ổn làm Thái y, đó là vì Thái phó cố ý đối nghịch với Hoàng thượng, giữ lại Thái y viện cũng đơn giản là để cảnh cáo Hoàng thượng thôi.
Sau khi Thái y xuất hiện, sắc mặt Đường Khanh liền khó coi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
“Thái y nhìn ta làm gì? Hoàng thượng mới bị bệnh, còn không mau qua xem.”
Thái phó lên tiếng, Thái y đương nhiên vâng theo.
“Xin Hoàng thượng duỗi tay.”
“Cút!” Đường Khanh giận dữ. Ngay trước mặt Thái y, cô đẩy Thái phó đang chắn trước mặt mình ra, lập tức phất tay áo rời khỏi.
Thấy thế, Thái y hoảng hốt trong lòng, sợ tới mức quỳ xuống trên đất, nhưng Thái phó bị đẩy ra lại không giận mà cười, chỉ là nụ cười này còn khiến người ta sợ hãi hơn.
Cũng may Thái y vẫn biết quan sát, thấy Thái phó không vui, liền lập tức nói: “Sự tình liên quan đến Hoàng thượng, xin Thái phó cho lui những người khác.”
Thái phó đại nhân gật đầu, mấy người xem náo nhiệt khác chỉ có thể lui ra.
Đợi đến khi chỉ còn lại ba người bọn họ, Thái y lúc này mới nói: “Không biết có phải khi còn bé Hoàng thượng bị thương hay không, hiện giờ……” Thái y ngừng lại một chút, lúc này mới rũ đầu nhỏ giọng nói: “Thân thể thiên tàn.”
Thiên tàn, nói cách khác chính là “thứ gì đó” kia không còn dùng được. Nếu một nam tử là kẻ thiên tàn, vậy cả đời này hắn cũng đều không thể có con nối dõi.
Đường Khanh đỏ hốc mắt cúi đầu, khuất nhục cắn môi, gằn từng chữ: “Thái phó đại nhân đã vừa lòng chưa? Nếu vừa lòng rồi, trẫm có thể đi được chứ?”
Phó Minh Trạm trước nay vẫn xem thường hoàng đế, hiện giờ chợt thấy dáng vẻ tội nghiệp này của cô, trong lòng thế mà lại nảy sinh một tia không nỡ. Vì thế, không biết tại sao, hắn lại duỗi tay xoa xoa đầu cô, ngoài ý muốn, xúc cảm thật không tệ, “Chẳng phải là thiên tàn thôi sao, vẫn có biện pháp chữa trị.”
Đường Khanh giống như gặp quỷ mà ngẩng đầu. Đã bảo hắn chán ghét mình cơ mà? Phong cách này không đúng nha! Sao lại biến thành thương hại!
Phó Minh Trạm nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của cô, ý cười trên khóe miệng lại sâu vài phần.
Sao trước kia lại không phát hiện tiểu hoàng đế thú vị như vậy chứ?
Tiểu hoàng đế hiện giờ chẳng qua mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ non nớt mịn màng, lại thêm hiệu quả của kỹ năng mỹ mạo, dù là ai cũng đều không thể chán ghét tiểu gia hỏa trước mắt này.
Thấy cô nghi hoặc nhìn mình, Phó Minh Trạm lại cười nói: “Làm sao vậy?”
“Không……” Khóe miệng Đường Khanh hơi giật giật, tránh khỏi tay hắn.
Xúc cảm trong tay đột nhiên không còn, sắc mặt Phó Minh Trạm khẽ biến, hơi có vẻ không vui.
Không đợi hắn mở miệng, Đường Khanh lại lần nữa hạ lệnh đuổi khách, “Trẫm mệt rồi, mời Thái phó trở về đi!”