Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 57 : Trọng sinh ở tận thế 8
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Đường Khanh như nghe được ai đang gọi cô, lại dường như cảm thấy có ai đang đụng chạm cô, tê tê ngứa ngứa, tóm lại, một giấc này ngủ cực kỳ không thoải mái.
“Oh, my god! Khanh Khanh, ngươi mau tỉnh lại! Xảy ra đại sự rồi! Tỉnh mau!”
Khi Đường Khanh tỉnh lại còn có chút mê mang, chẳng qua khi cô nhìn thấy nam chính đang gần trong gang tấc, nháy mắt liền hoàn toàn thanh tỉnh.
“Anh làm gì vậy.” Cô nhìn quanh bốn phía, lại nói: “Sao tôi lại ở trên giường?”
Trong mắt Sở Việt hiện lên một tia tiếc nuối, chẳng qua rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt như ban đầu, giọng điệu còn tỏ ra chán ghét, nói: “Nước miếng đã sắp chảy xuống giường tôi rồi.”
Nghe vậy, Đường Khanh lập tức lau lau nước miếng căn bản không tồn tại, tiếp theo cô đột nhiên nghĩ đến, vấn đề chẳng liên quan gì đến có hay không có nước miếng cả, vì sao cô lại ở trên giường?
“Sao tôi lại ở trên giường?”
Sở Việt nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo một tia châm chọc: “Tôi phát hiện cô vẫn có chút hữu dụng, mà cái thân thể yếu ớt này của Hạ Mộc không chịu nổi cô giày vò như vậy đâu.”
Lời này của hắn lý lẽ có đủ, nước linh tuyền rất quan trọng, không gian cũng rất quan trọng, cho nên Đường Khanh coi như hữu dụng, nhưng thân thể Hạ Mộc lại rất mỏng manh, căn bản không chịu nổi bất cứ giày vò nào, mà hắn bế cô từ ghế lên giường, ngược lại xem ra cũng có lý, chỉ là…… cô vẫn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
“Hệ thống, ngươi vừa gọi ta làm gì.”
Hệ thống nghĩ thầm rốt cuộc có nên nói với cô nam chính này … có thể có vấn đề hay không, nhưng tưởng tượng đến bộ dáng bùng nổ của cô mấy đời trước, hắn quyết định tạm thời không nói việc này, huống hồ, ai biết nam chính rốt cuộc cảm thấy hứng thú với thân thể Hạ Mộc hay với Đường Khanh đây.
“Không có gì, chỉ muốn nói với ngươi là nam chính đã tỉnh.”
Đường Khanh đen mặt: “…… Hệ thống thân ái của ta, ngươi bảo ta phải nói với ngươi cái gì mới được.”
“Ồ, vậy đừng nói nữa, ngươi cũng biết mức độ hắc hóa của nam chính lần này quá cao, ta không thể không thời thời khắc khắc nhắc nhở ngươi.”
“Tức quá!”
So với cô đang bùng nổ, hệ thống lại hữu khí vô lực, “Ta cũng tức giận.”
Nhìn giá trị hắc hóa của nam chính giảm xuống, hắn vốn nên cao hứng, lại tỏ vẻ tâm rất mệt. Nam chính đang yên đang lành xem ra lại muốn trật đường ray.
“Một chút cũng không muốn đáp ứng yêu cầu của hắn!”
“Ta cảm thấy, ngươi vẫn nên đáp ứng hắn đi, nói thế nào cũng là nam chính hắc hóa.” Chết đạo hữu chẳng chết bần tăng, hệ thống quyết định không nói cho cô biết những hành động quỷ dị lúc trước của nam chính.
Đường Khanh hoàn toàn không biết mình bị hãm hại, ngược lại còn nghiêm túc nghĩ về những gì hệ thống nói, dù sao cũng phải làm nhiệm vụ, cùng lắm thì đến thế giới sau lại làm một hảo hán.
“Lời anh nói, tôi có thể chấp thuận.”
Sở Việt nhìn vẻ mặt mất nước nhục chủ quyền của cô, tâm tình lại cực tốt, đương nhiên, trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh băng.
“Trước hết gọi tôi một tiếng thử xem.”
“Há?”
“Chỉ với dáng vẻ không tình nguyện này của cô, ngay cả thím Lý cũng không lừa được.”
Hít sâu một hơi, Đường Khanh lúc này mới không tình nguyện mở miệng gọi: “Anh Việt.”
Sở Việt hơi nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Không giống, gọi lại.”
Mặt Đường Khanh đã sắp tức đến vặn vẹo, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh như băng kia của đối phương, chỉ có thể tiếp tục hít sâu một hơi, nghĩ đến dáng vẻ của Hạ Mộc, nhịn xuống xúc động muốn nổi da gà, ngọt ngào hô: “Anh Việt.”