Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 70 :
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Sở Việt xuống khỏi xe việt dã, chậm rãi đi về phía xe đối phương, mỗi một bước đều khiến Triệu Quốc Phú run sợ trong lòng, hận không thể lập tức co cẳng chạy.
“Chú Triệu, cảm giác bị bao vây thế nào?” Khóe môi lạnh nhạt gợi lên, hắn nói không chút để ý.
Triệu Quốc Phú đã sớm run cả chân, chỉ là tôn nghiêm của người ngồi trên vị trí cao nhiều năm khiến ông ta không muốn cúi đầu, “Sở Việt, cậu chỉ cần thả cho chúng tôi đi, chuyện con trai tôi, chúng ta sẽ xóa bỏ toàn bộ.”
Cái chết của Triệu Khải Siêu vẫn luôn là khúc mắc trong lòng ông ta, thậm chí còn từng nguyện ý từ bỏ tất cả cũng muốn báo thù cho gã, tuy nhiên tới tình cảnh này, ông ta lại lùi bước, hóa ra, ông ta vẫn rất sợ chết…… Ông ta thật hối hận đã cho người đi bao vây tấn công Sở Việt, nếu không, mình cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
“Chú Triệu thật thích nói đùa, Triệu Khải Siêu chính là con trai yêu quý của chú, sao chú lại nhẫn tâm không báo thù cho hắn đây? Chỉ là e rằng thù này không báo được, chúng ta cũng coi như từng quen biết, tôi liền giúp chú một việc, đưa chú đi đoàn tụ với hắn thôi.”
Rõ ràng trên mặt đối phương treo nụ cười, nhưng Triệu Quốc Phú lại sợ hãi đến mức không thể nào duy trì tôn nghiêm bề ngoài nữa, thậm chí ngay cả nói cũng không rành mạch, “Sở, Sở Việt, ba mẹ cậu còn đang ở trong tay tôi. Cậu thả tôi, tôi liền thả bọn họ.”
“A.” Cười lạnh một tiếng, Sở Việt híp hai tròng mắt lạnh lẽo, nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Ông cảm thấy tôi sẽ để ý à?”
Đời trước bọn họ vì ích lợi của mình mà có thể vứt bỏ hắn, lạnh lùng nhìn hắn chết đi, đời này cũng đừng trách hắn vứt bỏ bọn họ.
Triệu Quốc Phú mấp máy miệng còn đang định nói gì, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Lời nói của chú Triệu cũng thật nhiều, chỉ tiếc tôi không muốn nghe.” Dứt lời, hắn không có nửa phần do dự, xoay người liền về trên xe việt dã, mà ngay khi hắn rời đi, một người vốn còn đang khỏe mạnh, liền đột nhiên trừng lớn hai mắt, hơi thở không còn.
Tiếp sau cái chết của ông ta, mấy chiếc xe đi theo ông ta cũng đột nhiên toàn bộ bốc cháy, dưới lửa lớn hừng hực, không một kẻ nào may mắn thoát khỏi……
Sở Việt trở lại căn cứ, liền thấy Đường Khanh mừng rỡ như điên chạy thẳng về phía mình.
“Anh Việt, anh Việt, em chế được thuốc rồi!”
Sở Việt dang rộng vòng tay, không còn vẻ lạnh lẽo như lúc trước, ôm cô vào trong lòng, cái ôm này tựa như ôm được cả thế giới vậy, hắn ôn nhu nói, “Mộc Mộc nhà anh lợi hại nhất.”
Cô, rốt cuộc cũng có thể ngược nam chính một phen!
Sau khi biết được suy nghĩ của ký chủ, hệ thống ha hả cười, có bày trò ra thì sớm hay muộn cũng phải trả giá.
Đường Khanh vui sướng đến nửa đêm, đợi đến khi cô rốt cuộc buồn ngủ, đang ngủ đến mơ mơ màng màng, lại đột nhiên bị người ta đánh thức.
“Sư tỷ, mau tỉnh dậy đi.”
Đang ngủ ngon lành đột nhiên bị đánh thức, Đường Khanh lập tức nhíu mày, không vui nhìn về phía người tới. Vừa thấy người này, tức giận trong lòng thế mà lại hoàn toàn biến mất.
Cậu nhóc mặt than trước mắt này chẳng qua mới mười lăm, mười sáu tuổi, tuy nói dáng vẻ cực kỳ gầy yếu, nhưng ngũ quan như được trời cho kia lại đáng yêu miễn bàn, dù mặc trên người bộ quần áo mộc mạc kia cũng khó nén một thân quý khí, không biết còn tưởng là quý công tử nhà ai nghịch ngợm mặc thành như vậy, ai có thể nghĩ một người như thế lại chỉ là một đệ tử ngoại môn.
Không sai, người này chính là Kỳ Tu. Hiện giờ hắn vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng mấy ngày trước trên đại hội luận võ của Kiếm Huyền Tông, một đệ tử ngoại môn như hắn lại bất ngờ tỏa sáng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, e rằng chỉ mấy ngày nữa là hắn có thể trở thành đệ tử nhập môn rồi, cũng bởi vậy, hắn khiến Phượng Dao căm tức.
Hắn xuất hiện trong căn phòng này là vì mệnh lệnh của Phượng Dao, chỉ là hắn không biết Phượng Dao muốn đào bẫy hắn, một đệ tử ngoại môn sao có thể tùy ý vào phòng sư tỷ đây? Huống hồ, sư tỷ này còn là nữ nhi của trưởng lão Thanh Hư Tử – người đứng đầu trong mười đại trưởng lão.
Vốn còn muốn gán cho hắn một tội danh “có lẽ có” để ngược hắn, nhưng lúc này Đường Khanh lại bị gương mặt đáng yêu kia khiến cho tan chảy, hết sức do dự.
“Nhìn đáng yêu như thế, căn bản không nỡ ngược nha!”
Hệ thống mặt không biểu cảm, “Không nỡ? Vậy hay là đổi sang thế giới khác ngược ngươi đi.”
Đường Khanh:……
Hệ thống rác rưởi này, đúng là không thể vui vẻ nói chuyện được!