Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Chương 80 :
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Edit: Xanh Lá
Sau khi Đường Khanh trở lại Kiếm Huyền Tông liền ru rú trong nhà, khắc khổ tu luyện. Đương nhiên, lời người bên ngoài truyền lại chính là, vì cái chết của Kỳ Tu nên cô thương tâm khổ sở, mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, dần dần tiều tụy……
Loại hiểu lầm này truyền ra khiến cô cực kỳ cạn lời, cái gọi là không ăn không uống chính là vì tích cốc* (*người tu tiên đến cấp độ nhất định sẽ không cần ăn uống), có người tích cốc nào còn ăn sung mặc sướng đây! Về phần những cái khác, cô cũng lười giải thích luôn, vì mỗi lần giải thích đối phương đều bày ra vẻ mặt ‘ta hiểu, ngươi không cần phải nói’, vậy cô giải thích thế nào được. Dần dà, cái tên Kỳ Tu này thế mà lại trở thành từ cấm ở Kiếm Huyền Tông.
Tu chân không kể năm tháng, ba mươi năm chớp mắt trôi qua.
Mà Đường Khanh khắc khổ tập luyện cũng không uổng phí, ngắn ngủi ba mươi năm đã ddajtd dến tu vi Kim Đan, tốc độ tu luyện kinh người này khiến không ít người theo không kịp. Bởi vì mấy năm nay ru rú trong nhà, mọi người cũng dần có chút quên đi tính tình kiêu ngạo ương ngạnh của cô, thậm chí còn đắp nặn ra cho cô khí chất cao lãnh.
Đường – “cao lãnh” – Khanh lúc này đang gói ghém đồ đạc, chuẩn bị đến Lạc thủy thành. Lạc thủy thành mới xuất hiện một bí cảnh cực kỳ nguy hiểm, có vào không có ra, chẳng qua dù thế vẫn khiến không ít tu sĩ mạo hiểm tiến vào, nguyên nhân không gì khác, chính là vì bên trong có bảo tàng rất lớn.
Trước mắt, tu vi của chủ nhân bí cảnh người ngoài tạm thời không biết, chẳng qua cô lại cực kỳ rõ ràng, đó là động phủ lúc sinh thời của một vị đọa tiên, ngoại trừ vô số linh đan diệu dược, tu chân bí tịch ra, thứ khiến cô để ý chính là trong đó có một thanh kiếm, tên là Trảm Tiên Kiếm.
Các tu sĩ tu luyện còn không phải vì muốn một ngày kia có thể đạp phá hư không, đứng trên người khác à, nếu thanh kiếm này ngay cả nhân vật như vậy cũng đều có thể chém giết, dĩ nhiên có năng lực chống lại Ma Tôn.
Mà cô lấy thanh kiếm này chính là để đối kháng Thôn Thiên Ma Tôn. Thôn Thiên Ma Tôn chính là kẻ thù giết cha mẹ nam chính, cũng là cản trở lớn nhất với nam chính ngày sau, người này có một tật quái gở, chính là không thể nhìn người khác yêu thương nhau. Nghe đồn năm đó hắn yêu mà không có được Tiêu Dao Tiên Tử – cũng chính là mẫu thân nam chính, liền chuyển thành phẫn hận mà phản bội tiền nhiệm Ma Tôn, thậm chí từ đó trong mắt không chứa được bất luận cặp vợ chồng ân ái nào, ngay cả mẫu thân của Phượng Dao cũng vì một lần vô tình cùng Thanh Hư Tử khoe ân ái mà bị hắn giết hại.
“Khoe ân ái, quả nhiên chết nhanh nha.” Cảm thán xong một trận, cô lại hỏi hệ thống, “Hệ thống, ngươi nói lần này ta đi bí cảnh, liệu có thể gặp phải hắn ta không?”
“Khó nói, chẳng qua ta sẽ tận lực giúp ngươi tránh chạm mặt hắn ta.”
Đường Khanh cũng không khiến bọn họ lập tức chết đi, ngược lại khẽ cong khóe môi đẹp, cười nhạt nói: “Vốn muốn trực tiếp giết ngươi, nhưng nghĩ đến lúc trước ngươi hảo tâm như vậy, còn muốn cho ta chết được nhắm mắt, ta cũng quyết định nói cho ngươi biết ta là ai. Nhớ kỹ, ta là đại đệ tử dưới trướng Thanh Hư Tử Kiếm Huyền Tông, Phượng Dao.”
Bọn người hầu sớm đã bị uy áp che trời lấp đất này đè nén đến mức không dám ngẩng đầu, chẳng qua cho dù có thể ngẩng đầu chăng nữa, đôi mắt chảy máu kia cũng sẽ không thấy rõ bất cứ thứ gì. Nhưng cô tiểu thư cách đó không xa kia, thế mà lại có thể miễn cưỡng ngẩng đầu, chỉ là sau khi nghe xong lời cô nói, tức khắc mặt liền trắng bệch.
Phượng Dao, tuy cô nói mình là đại đệ tử dưới trướng Thanh Hư Tử, nhưng toàn bộ giới Tu Chân đều biết, Thanh Hư Tử chỉ từng nhận một đồ đệ duy nhất, đó chính là nữ nhi của ông ta! Đắc tội cô chẳng khác nào đắc tội Thanh Hư Tử, đắc tội Thanh Hư Tử liền tương đương với đắc tội toàn bộ Kiếm Huyền Tông.
“Phượng tiên tử, mong hãy thủ hạ lưu tình.” Nàng ta thống khổ cầu xin, “Lúc trước là ta có mắt không tròng, mong người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, buông tha cho ta đi.”
“Nhưng ta lại thích trách tội tiểu nhân nha.” Đường Khanh cười tủm tỉm mở miệng, trong khoảnh khắc, nữ tử kia nổ tan xác mà chết, chết không toàn thây.
Rõ ràng trên mặt mang ý cười, nhưng nụ cười kia lại khiến nhân tâm sợ hãi.
Hệ thống có chút khó hiểu, “Khanh Khanh, không phải ngươi muốn khiêm tốn sao?”
Đường Khanh buông tay, “Khiêm tốn bị người khinh, ngươi không phát hiện bây giờ mọi người nhìn thấy ta đều tự giác tránh xa ba thước à, đi tìm đồ cũng thuận tiện hơn nhiều lắm.”
Hệ thống cạn lời cứng họng, theo trình độ nào đó mà nói, ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, quan điểm của cô rất đúng, chỉ là……
“Ba mươi năm không gặp sư tỷ, tu vi của sư tỷ dường như cao lên không ít nha.”