Chờ Đợi Em
Chương 19 : Sự thật của sự thật
Ngày đăng: 20:22 19/04/20
Trong vô thức Hạ Như Song tỉnh dậy, người vã hết cả mồ hôi dường như cô đã nhìn thấy mặt của kẻ sát nhân đó.
Và sự nghi ngờ đã từng gặp em trai nuôi của Ngô Trác Thăng là Ngô Trác Dĩnh nữa.
Kính Kong...
Hạ Như Song tỉnh lại khi thấy có chuông cửa liền chạy xuống nhà mở cửa. Ngô Trác Thăng chắc là đã đến công ty rồi. Vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi áo soe mi xanh kẻ. Trái tim cô liền đập thất thần như kiểu là có sự nguy hiểm vậy liền run giọng nói:
"Anh... Anh là ai?" - Cô sợ hãi nói.
" Là chị Song Nhi phải Không? Em là Ngô Dĩnh em trai của anh Ngô Trác Thăng nè. Trước em có đưa chị vào viện đó " - Ngô Trác Dĩnh cười tươi và để lộ chiếc răng khểnh của mình.
"Sao cậu.. Cậu lại tới đây? Tháng anh ấy không có nhà " - Hạ Như Song giữ bình tĩnh nói.
"Ồ không em tới là để thăm chị thôi, có vẻ chị không thích rm nên không để em vô nhà nhỉ?" - Ngô Dĩnh lại cười tiếp.
Lại chiếc răng khểnh đó tiếp.
"À vâng cậu vào đi " - Cô liền mở cửa cho anh ta vào vì cô thấy nếu không thể cho anh ta vô chắc kỳ lắm anh ta dù sao cũng là em trai của Ngô Trác Thăng mà.
Đến phòng khách anh ta đi lại ngó quanh, cô liền mang trà tới ngồi xuống trước liền nói:
"Cậu ngồi xuống uống trà đi "
"À vâng. Chị cứ để em tự nhiên " - Ngô Dĩnh dừng mắt lại tấm ảnh gia đình trên tường mắt tối sầm lại.
"Được " - Song Nhi khó hiểu sao anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh gia đình vậy nhỉ? Đã thế với ánh mắt hận thù.
Hận thù?
Hạ Như Song liền giật mình nhìn anh ta, anh ta cảm thấy Hạ Như Song có gì đó liền đi tới hỏi.
"Chị sao vậy? Có ổn không? " - Anh ta lo sợ nhìn cô như không muốn để cô có phản ứng gì bất thường.
"À.. Không không cậu cứ tự nhiên " - Cô rùng mình cũng không hiểu sao lại có cảm giác này nữa chăng.
"Vâng. Mà nghe nói chị từng bị chứng kiến cảnh ám sát trong bệnh viện đúng không? " - Ngô Dĩnh nói lại lộ ra chiếc răng khểnh đó.
"Đúng...Thế "
"Vậy chị có nhớ mặt hung thủ không?"- Ngô Dĩnh lại nói lại cười lại lộ răng khểnh.
"Tôi.. Không nhớ " - Cô nói.
"Vậy hử, bao giờ nhớ chị bảo em nhá. Thực sự em muốn biết ai đang muốn nhắm vào nhà Ngô gia " - Ngô Dĩnh cười nói.
"Được"
Tại sao?
Anh ta lại hỏi chuyện này? Mà khoan sao anh ta biết được chứ rõ ràng cô không hề nói vớ ai là đã nhìn thấy mặt hung thủ mà tại vì cô không nhớ nên đã không nói ra ngay cả Thăng cô cũng không nói?.
Vậy làm sao mà anh ta lại biết được?
"Ngô Dĩnh "- Hạ Như Song nuốt một hơi nói.
"Hả?"- Ngô Dĩnh nhíu mày lại.
"Chúng ta trước đây đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"" - Đúng thế cô thực sự muốn hỏi câu này đầu tiên.
"Tôi... Đã... N..ói.. La...à..làm.. Được "- Hạ Như Song được Hạ Quân Nguyệt ôm lấy rồi có thở hổn hển nói.
" Cô... " - Ngô Dĩch định nói thì một giọng nữ vang lên.
"Dĩnh Dĩnh " - Cô gái ngồi xe lăn đi vào,cô gái ấy thật xinh đẹp và đáng yêu nhưng chỉ tiếc là phải suốt đời ngồi trên chiếc xe lăn đó mà sống.
"Yến Yến sao em lại tới đây "- Ngô Dĩnh sợ sệt nhìn cô rôi Hạ Như Song và Hạ Quân Nguyệt.
"Dĩnh anh đừng phạm sai lầm nữa thực ra chuyện đó không hề liên quan đến Ngô Gia đâu? " - Yến Yến ngồi trên xe lăn khóc nức nở.
"Cái gì vậy là sao?" - Cả ba cùng đồng thanh nói.
"Thực ra là do em tất cả là lỗi do em Ngô Gia và em không hề có quan hẹ huyết thống là do em nhầm tưởng Ngô Trác Thăng chính là con của mẹ rm nên mới chạy qua xe của Ngô Trác Hưng. Tự mình làm hỏng đôi chân của mình cho đến bây giờ ông trời vẫn không để em đi được. Hạ Quân Nguyệt anh ấy là anh trai ruột của em anh ấy đã tìm mẹ con em nhưng khi mẹ bị bệnh qua đời em thấy bức ảnh đó mới biết. Dĩnh em sai rồi chúng ta đầu thú đi " - Yến Yến ngã xuống xe lăn bò tới bên Ngô Dĩnh nói.
Em gái của Hạ Quân Nguyệt? Đúng rồi cô có nghe Hạ Quân Nguyệt từng nói anh đang tìm kiếm đứa em gái bị thất lạc. Lại chính là cô gái Yến Yến đây sao?.
"Được anh sẽ ra đầu thú." - Nói xong Ngô Dĩnh đỡ Yến Yến.
"Nguyệt anh sao rồi? "- Lúc này cô mới nhìn lại Hạ Quân Nguyệt.
"Song nhi.. Song nhi anh không sao. Chúng ta cũng đi thôi " - Hạ Quân Nguyệt thở gấp gáp đứng dạy bế Hạ Như Song lên đi.
Lúc Hạ Quân Nguyệt tới đã đi theo cô từ nhà và gọi cho thư kí của anh chuẩn bị đến sẵn ở ngoài khi thấy anh ra thương nặng liền báo cảnh sát tới hiện triệu trong kia.
Hạ Quân Nguyệt cùng cô trên xe chạy tới bệnh viện.
Nhưng dường như số phận đã định sẵn cái kết của mỗi người rồi.
Đi được nửa đường anh liền nói dừng xe. "anh sao vậy"- Hạ Như Song lo lắng hỏi.
"Song Nhi... A..nh.không qua... Kh...ỏi rồi "- Hạ Quân Nguyệt gấp gáp nói.
"Không.. Không.. Em không muốn anh sẽ không sao cả. Quân Nguyệt... "- Song nhi ôm trầm lấy anh người đàn ông cô đã từng yêu rất sâu đập rồi bỏ rơi cô đó.
"Song nhi được chết nên cạnh em là điều anh hạnh phúc... Nhất rồi "
"Không... Quân Nguyệt "
"Song Nhi, anh muốn nói xin lỗi em... Xin lỗi em "- Hạ Quân Nguyệt vừa nói xong liền đánh ngất cô.
"Anh yêu em Hạ Như Song " - Thấy cô bất tỉnh anh liền quay lên thư kí đang bất hoảng kia.
"Ông chủ.. Tôi đưa anh đến bệnh viện nhá "- Anh ta cũng mếu máo.
"Không A Tài hãy đưa cô ấy ra nước ngoài trị liệu và gọi điện cho Lê Ngọc Khánh tới đó. "
"Không ông chủ.. Còn ông chủ thì sao? Tôi không muốn thấy ông chết đâu "- A Tài bật khóc.
"A Tài tôi nói này từ trước tới giờ tôi chư từng cầu xin cậu cái gì làm ơn giúp tôi " - Hạ Quân Nguyệt quýt cuống đã bị A Tài đỡ lấy.
"Ông chủ đừng mà làm tôi là tôi làm "- A Tài nói.
"Được cảm ơn cậu, tôi sẽ bắt xe tới bệnh viện cậu đi đi " - Hạ Quân Nguyền xuống xa nhìn chiếc xa trở cô đi xa rồi liền khụy xuống.
Anh biết là nếu trên đời này không có hai khuôn mặt giống nhau mà cô yêu thì có lẽ cô sẽ hạnh phúc hơn. Đúng vậy trên đời này chỉ được tồn tại duy nhất một gương mặt mà cô yêu thương thôi đó chính là....
Ngô Trác Thăng!!!