Chờ Đợi Em
Chương 8 : Nguy hiểm tìm đến cửa
Ngày đăng: 20:22 19/04/20
Hạ Như Song sau khi gọi điện cho Ám Dạ Thần xong,vội về nhà nấu cháo cho Ngô Trác Thăng.
Nấu cháo xong, Ám Dạ Thần cũng vừa gửi tài liệu đến. Cô định đem đến cho Ngô Trác Thăng,nhưng nghĩ lại,nên bảo quản gia Kí đem đến bệnh viện.
Một mình giải quyết mớ tài liệu kia,bây giờ giải quyết,làm được gì thì làm hết đã. Nhanh chóng,lại càng ít dần tốt hơn cho Ngô Trác Thăng và Hạ Như Song cô.
***
Sáng hôm sau.
Đấu khẩu cả buổi sáng với Ngô Trác Thăng,cuối cùng người thắng lại là Ngô Trác Thăng. Do Ngô Trác Thăng muốn về nhà để làm việc,nhưng lại để Ám Dạ Thần biết và ngăn cản.
Và thế là hai ông cãi cả buổi sáng,náo loạn nguyên cái bệnh viện. Cãi mãi không thắng, Ám Dạ Thần xin hàng,và Ngô Trác Thăng xuất viện.
Nhưng Ám Dạ Thần có điều kiện:
“Nếu cậu bị sốt lại hay gì tớ sẽ bắt trói cậu đem đến bệnh viện“.
“Biết rồi, biết rồi khổ quá “- Hazz sao anh có anh bạn lo xa thế không biết?
Thể trạng anh rất tốt,thêm nữa là người hay tập thể dục,nên khi bệnh hay gì uống thuốc,ngủ một đêm sẽ khỏe. Đâu phải dạng chân yếu tay mềm nằm liệt giường mấy ngày đâu.
Ám Dạ Thần chỉ biết lo lắng,tiểu tử ngốc. Tớ lo cho cái dạ dày và bệnh tình cậu kìa. Cậu lại xem tớ là ông già lãi nhãi.
Hừ! Cậu coi chừng đó.
~Hôm qua~
Phòng làm việc của bác sĩ.
“Bác sĩ,lúc nãy bác sĩ khám cho Ngô Trác Thăng,về phần dạ dày của cậu ta thế nào?”- Ám Dạ Thần hỏi.
“Theo tình hình,nếu anh ta có thể ăn uống đầy đủ đúng giờ và không bỏ bữa,không nên uống rượu hay cafe nhiều thì dạ dày anh ta sẽ tốt hơn”- Bác sĩ nói.
Nghe bác sĩ nói xong, Ám Dạ Thần thở nhẹ ra. Sợ Ngô Trác Thăng sốt xuất huyết bao tử.
Ôi chao đến khi đến thì Ám Dạ Thần anh thật sự không nghĩ đến,nên hỏi cho chắc.
Cảm ơn bác sĩ xong,Ám Dạ Thần ra về. Ahiuhiu,may quá không sao. Tưởng tiểu tử ngốc đó bị gì nặng về dạ dày chứ!
~Hiện tại~
Ám Dạ Thần lái xe đưa Ngô Trác Thăng về biệt thự. Cảm ơn Ám Dạ Thần xong anh xoay người vào nhà. Về nhà sớm là do anh lo lắng cho cô,cô hôm qua rất lạ.
Anh sợ cô làm gì ở nhà nên mới về sớm. Vả lại ở bệnh viện anh chẳng thích tí nào. Mùi thuốc sát trùng làm khó chịu.
Vào nhà, Ngô Trác Thăng đã vội hỏi cô đâu. Dù cô lạnh nhạt thế nào,nhưng cô là người anh muốn nhìn thấy,muốn gặp nhất.
Dười phố,cô cùng Ngô Trác Thăng nắm tay. Do cô chủ động nha, Ngô Trác Thăng anh vô tội nha.
Nhưng,hôm nay cô sao vậy?
Luôn quan tâm anh làm anh thấy lạ.
Cô rốt cuộc sao vậy nhỉ?
Điện thoại bỗng đổ chuông,cô bỏ tay Ngô Trác Thăng ra,nhìn anh mỉm cười ý nói nghe điện thoại đi. Ngô Trác Thăng gật đầu,đi chỗ khác nghe điện thoại.
Hạ Như Song đứng đó đợi Ngô Trác Thăng,lại thấy bên đường có cậu bé đang chạy ra đường. Cô vội vàng cấp tốc chạy đến,ôm cậu bé vào lòng.
Rồi,quay sang,thấy một chiếc xe đang phóng tới cô với tốc độ nhanh. Cô như chôn chân tại chỗ. Ôm chặt cậu bé trong lòng,như đến khi chiếc xe lao tới cô lấy thân mình che cho cậu bé vậy.
Đến khi,một thân hình rắn chắc,đầy an toàn ôm cô và cậu bé lăn vài vòng ra khỏi chiếc xe.
Chiếc xe kia như không muốn đạp phanh dừng lại,vẫn đạp chân ga phóng đi.
Mơ hồ ngồi dậy,cậu bé đã ra khỏi vòng tay cô,chạy òa khóc đến bên mẹ đang lo lắng. Cô vui vẻ mỉm cười,không sao rồi.
Lúc này mới nhận ra,lúc nãy... Ngô Trác Thăng ôm cô phải không?
Quay đầu sang,thấy Ngô Trác Thăng đang đen mặt nhìn mình. Trên trán đã bị thương,nhưng có vẻ anh không cảm thấy đau.
Giúp cô đứng dậy,chưa đợi cô mở lại anh đã lên tiếng:
“ Hạ Như Song,em muốn chết sao? Sao lại ngu ngốc chạy ra đường như vậy? Biết như vậy nguy hiểm lắm không? Làm ơn,biết anh lo lắm không? Biết anh sợ mất em,sợ em bị gì lắm không? Đừng làm điều dại dột nữa được không?” - Xong,anh ôm chặt cô vào lòng.
Lúc nãy anh vừa quay lại,thấy cô đang ôm cậu bé đứng giữa đường,anh vội chạy như điên tới ôm cả hai lăn ra khỏi tầm ngắm của chiếc xe. Cô không biết cái khoảng khắc đó làm anh như chết lặng,sợ cô xảy ra chuyện gì.
Bị anh mắng,nhưng cô cảm thấy không giận. Nước mắt lại thay nha rơi xuống,cô cũng không hiể sao mình lại khóc. Cô sợ,lúc nãy rất sợ.
Rất sợ...
Ôm chặt cô hơn, Ngô Trác Thăng không ngừng vỗ về trấn an.
Mọi người đi đường thấy,đầy ngưỡng mộ,có một ít ghen tị. Nhưng trong lúc này họ cảm thấy cả hai rất hạnh phúc.
Anh lúc này mới cảm thấy có gì sai,chiếc xe lúc nãy. Lúc nãy,chiếc xe đó thấy cô không hề giảm tốc độ mà còn tăng tốc hơn,như muốn đâm cô vậy.
Còn nữa,lúc anh cứu cô không hề có ai trong xe xuống,đi thẳng một mạch.
Đây là có âm mưu?
Hay là gì?