Cho Em Theo Cậu!

Chương 5 : Út bị chảy máu răng

Ngày đăng: 10:51 18/04/20


May cho Út, nó vẫn bình yên sau vụ mất cái ô tô điều khiển từ xa bạc triệu. Chả ai nhắc nhở gì về cái xe ấy cả, dù lúc cậu đi cậu cầm theo nó ai cũng biết. Nó thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, hình như cậu Kiên ghét nó rồi hay sao ấy. Đến tận gần xong bữa tối cậu vẫn chẳng thèm nhìn nó cái nào, mặt cậu vẫn còn hầm hầm ấy.



Tiếc là đâu phải ai cũng lơ cái xe đi như Út nghĩ. Con Na phải ở nhà nhặt rau, mà lẽ ra nó đã giao việc đó lại cho Út để nó tính bám cậu Kiên đi chơi, thì nó lại bị cậu sai việc. Nó vẫn còn ấm ức lắm, lại không thấy cậu cầm cái xe về thì nó đoán là cái xe đó bị mất rồi, chắc tại con nhỏ đáng ghét đó làm mất nên trông cậu có vẻ khó chịu.



Na đứng gần bàn ăn của ông bà chủ, khẽ ngạc nhiên:



- Cậu Kiên ơi, sao nãy em không thấy cậu mang cái xe điều khiển từ xa về. Em thấy cậu mang đi chơi mà nhỉ?



- Xe đâu hả Kiên?



- Con vứt đi rồi.



- Sao con lại làm thế, con có biết nó đắt với có ý nghĩa thế nào không? Tại sao con không quý trọng đồ chơi như thế?



Bà Thủy Tiên, mẹ cậu Kiên rất bực mình. Bà muốn dạy con cái thành những đứa trẻ tốt, chứ không phải cậy tiền cậy thế mà coi thường bất cứ thứ gì.



- Con ghét nó nên con vứt đi.



- Kiên, ba dạy con thế nào?



Đến lượt ông Đức Sơn, ba cậu Kiên lên tiếng. Ông không ngờ thằng con trai ông hôm nay lại bướng bỉnh thế. Ông phải dạy nó mới được. Nhưng ông chưa kịp dạy, cậu Kiên đã đứng dậy bỏ lên phòng, không nói không rằng.



Khỏi phải nói, ông bà chủ giận tím mặt luôn. Nhưng dù gì thì gì ông bà vẫn cưng chiều cậu lắm, nên là cho qua.



Con Út dọn dẹp bát đĩa mà lòng ngổn ngang. Cậu khó hiểu quá. Nó chẳng hiểu gì cả. Chắc cậu không thèm chơi với nó luôn rồi. Tại nó không hiểu cậu. Nó ăn qua qua bữa tối rồi về phòng ngồi.



Con Na thấy Út ngồi thừ người thì lườm nó một cái. Con ranh may thế, mất cái xe mà nó chả bị gì. Mất công Na giả bộ hỏi han, cũng sợ bỏ xừ ra ấy chứ. Nghĩ rồi Na thấy chị Bưởi chuẩn bị ra phố chơi thì nó bám càng theo luôn, đỡ phải nhìn mặt con nhỏ xấu xí đó.



- Đầu mày nhúng nước bị úng chưa?



- Ơ… cậu!



Út thấy cậu Kiên có vẻ hết giận nó rồi, nó mừng quá. Nó đang tính lên phòng xin lỗi cậu mà, ai dè cậu lại đến phòng nó.



- Lần sau mày đừng nhảy xuống hồ hay làm bất cứ cái gì nguy hiểm thế nữa!
Cậu Trung vươn vai tập bài thể dục cậu được học ở trường. Cậu ngoan lắm, học hành đâu ra đấy, suốt ngày ở trong phòng đọc sách thôi, cậu sắp biến hình thành con mọt sách rồi, cả nhà ai cũng trêu cậu thế. Cậu là em trai sinh đôi với cậu Kiên, nhưng ngoài khuôn mặt hao hao nhau ra thì hai anh em khác nhau gần như trái ngược, từ thân hình đến tính cách.



- Út tập thể dục cho khỏe người đi!



- Em… em không biết tập!



Út thì cần quái gì tập cơ chứ. Ngày nào Út chả xách vài xô nước chạy mấy vòng nhà phục vụ các cô các cậu nhà họ Trần rửa mặt đánh răng buổi sáng.



- Để anh hướng dẫn Út tập nhé!



Cậu Trung xưng anh với Út, làm Út thấy ngài ngại. Phận tôi tớ làm sao dám xưng hô thế.



- Cậu tập đi, em tập theo.



- Cứ gọi anh thôi!



- Thôi, em không dám cậu ạ. Ông bà nghe thấy mắng em chết.



- Thế có hai đứa mình thì Út gọi anh là anh cũng được!



Cậu nói xong, vội quay mặt đi chỗ khác.



- Vâng, thế anh Trung tập đi cho em xem ạ.



Cậu Trung làm mẫu cho Út rồi Út bắt chước theo. Động tác của trẻ con cũng đơn giản thôi mà. Một lúc Út cũng thuộc bài thể dục Chào buổi sáng ở trường tiểu học Ban Mai của hai cậu. Út thấy thú vị ghê, có cả động tác nhảy lên vỗ tay này, nó cười tươi rói.



Bất chợt Út nhớ ra, bữa trưa hôm qua cậu định nhận tội thay cho nó, dù không thành. Hình như cậu biết nó ăn gà cùng cậu Kiên thì phải. Mà không phải vậy thì cũng là cậu muốn giúp nó, dù cố tình hay vô ý.



- Bữa cơm trưa hôm qua, em cảm ơn anh Trung nhận tội thay cho em nhé!



- Út ngốc lắm, sao lại nhận tội rồi bị ăn đòn. Ba mẹ thương hai anh em anh lắm, nên sẽ chẳng phạt gì đâu.



Út chẳng biết nói gì. Hai cậu đều tốt với Út quá, còn mọi người trong nhà, từ ông bà chủ đến cả hai con béc giê hình như cũng đối xử rất tốt với Út. Út chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế. Ở ngôi nhà mới này, Út mới cảm thấy mình thực sự được sống. Út lại thút thít.