Chớ Quấy Rầy Phi Thăng
Chương 1 : Thần tích
Ngày đăng: 16:31 19/04/20
Mùa đông Cảnh Hồng năm thứ ba, tuyết rơi trắng xóa khắp kinh thành làm cho cảnh phồn hoa náo nhiệt thường ngày thêm vài phần khiết tịnh.
Trên đường, người bán hàng rong ăn mặc kín đáo còn bị đông lạnh đến mức co đầu rụt cổ, nhưng vẫn không quên lớn tiếng rao hàng. Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng chiêng trống, người qua đường lẫn người bán hàng liền lập tức né tránh.
Ngay sau đó, liền có một đội quân mặc ngân giáp bảo hộ một đoàn xe ngựa đi qua. Vách xe ngựa được khảm đá quý hoa lệ, màn treo chuông đồng rung động kêu leng keng, bá tánh kinh thành chỉ cần có chút hiểu biết thì đã nhận ra là quý nữ hoàng tộc xuất cung, khó tránh có chiêng trống mở đường, người không liên quan phải tránh sang một bên.
Vó ngựa thong thả dẫm lên mặt tuyết, xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi giữa hai hàng bá tánh, mang theo vài phần lạnh nhạt cao cao tại thượng.
Ở cuối đoàn xe là một chiếc xe ngựa bằng gỗ mun điêu khắc hoa văn phượng hoàng, tuy rằng nhìn không tệ nhưng không tài nào so được với đoàn xe hoa lệ phía trước vì nó đã quá cũ kĩ.
“Dừng xe” Trong xe ngựa truyền ra giọng nữ hài non nớt, hộ vệ ở bốn phía liền do dự một lát rồi dừng xe ngựa. Có vệ quân đem mã ghế đến, cung nữ bộ dạng cung kính khom người đứng trước xe ngựa, đưa tay vén rèm, trong mắt lại đầy tia châm chọc.
Một đứa nhỏ bị hoàng đế coi như linh vật mà nuôi dưỡng, dùng để biểu hiện sự nhân đức thánh hiền của đấng minh quân “tiền triều công chúa”, thì chỉ có thể hưởng sự cung kính bề ngoài đến thế mà thôi.
Thực nhanh liền có một tiểu cô nương chưa đủ mười tuổi từ trên xe ngựa đi ra, nàng mặc áo lông, trên đầu cài trâm hình thỏ, ngọc tuyết đáng yêu. Nàng nhảy xuống xe ngựa, cũng không để ý mặt đất đầy tuyết, liền vội vàng chạy đi.
Trong góc nhỏ trên phố, có một sạp hàng kẹo đường (nấu cho đường tan ra rồi dùng nó để vẽ hình), một lão nhân quần áo cũ kĩ cuối đầu làm đường họa, nhìn thấy tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác chạy tới, trên mặt cười hiền nói: “Qúy nhân muốn mua đường họa?”
Vệ Lâm Tâm đi theo tiểu cô nương lại đây cảm thấy lão nhân này có chút kì quái, nhưng trong nhất thời lại không tìm được điểm không đúng. Hắn chấp tay thi lễ với nữ hài: “Điện hạ thân thể quý giá, ngài vạn lần không thể tùy hứng.”
Thánh thượng muốn vị tiền triều công chúa này làm linh vật, thì vệ quân bọn họ liền phải bảo đảm duy trì sự tồn tại của linh vật này. Nào biết hắn vừa nói xong lời này, liền thấy tiểu công chúa quay đầu lại trông mong nhìn hắn, vệ quân trố mắt một lúc lâu, liền không tự chủ được nói.
“Nếu ngài thích, cũng có thể mua một chút về, chỉ là tuyệt đối không thể ăn nhiều.”
Thân là võ tướng, hắn đối với diện mạo đáng yêu của tiểu hài tử lại không có cách nào chống cự, thật đáng hổ thẹn.
“Qúy nhân muốn mua hình gì?” Ông lão cười ôn hòa chỉ chỉ các kiểu đường họa cấm phía trước sạp hàng. Có hình võ tướng, mĩ nữ, hoa cỏ, động vật, thật chí có cỏ cảnh sông núi trông sống động như thật.
Không Hầu cũng không biết vì sao từ xa nhìn thấy sạp kẹo đường này, nàng liền nhất định muốn chạy đến. Năm nay nàng tuy gần mười tuổi, nhưng trong trí nhớ, nàng chỉ xuất cung qua ba lần.
Chỉ tiếc phương thức nhục nhã đối phương tinh vi của nàng đã không có tác dụng với Không Hầu, từ đầu tới cuối, vị công chúa tiền triều chỉ mở to đôi mắt nhìn nhóm mệnh phụ phu nhân mỉm cười, không thì cuối đầu chăm chỉ mà ăn, không hề có giác ngộ mình đang bị nhục nhã.
Cái này làm cho trưởng công chúa không có chút thỏa mãn nào, nàng đem ly rượu trong tay để mạnh xuống bàn, nói với Không Hầu: “Bình Ninh công chúa, ngươi cảm thấy nhạc sư này khảy Phượng Thủ Không Hầu như thế nào?
Không Hầu chớp mắt, tỉ mĩ nhìn nữ nhạc sư nói: “Cũng xinh đẹp lắm.”
Trưởng công chúa bình tĩnh chờ nàng nói tiếp.
Nhưng Không Hầu chỉ mở to hai mắt trong sáng rõ ràng nhìn nàng, tựa như nghi hoặc, nàng còn muốn nghe cái gì, người lớn có nhiều suy nghĩ thật kì quái.
Trưởng công chúa nhìn hiểu ánh mắt này, trong lòng…….càng nghẹn khuất.
Nàng muốn lật bàn, nhưng nơi này là cung yến, nàng còn cần mặt mũi.
Mặt khác mấy quý nữ trẻ tuổi thấy trưởng công chúa có ý làm khó Không Hầu liền sôi nổi nói lời đùa giỡn, mỗi câu đều mang theo ý tứ khinh thường tiền triều, ca ngợi đương kim hoàng đế, trào phúng thân phận Không Hầu.
Không Hầu buông đũa bạc, nhìn đám người đang vô cớ gây sự với nàng mỉm cười.
Có một vài lời có thể dùng nụ cười thay thế, một cái không đủ thì hai cái vậy. Không Hầu tuổi nhỏ nhưng luôn tự thấy mình khoan hồng độ lượng, luôn lấy đó mà đối nhân xử thế.
Nhưng mà nhóm quý nữ thấy nụ cười của nàng thì lại càng bị chọc giận, chính các nàng cũng không biết vì sao.
Liền khi các nàng sắp bộc phát cơn giận, thì giữa không trung bỗng nhiên hiện lên ngân quang lộng lẫy chiếu sáng bầu trời toàn bộ hoàng cung.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Không Hầu hào hứng nhìn, mười tám đời nhà họ Cơ a, nàng sẽ gặp được thần tiên sao?