Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 114 : Trộm

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Editor: TIEUTUTUANTU



Vong Thông nhìn tiểu đồ đệ ánh mắt kiên định, không đành lòng nói cho nàng biết, Hoàn Tông đối với nàng không có nam nữ chi ý. Hắn thà rằng làm đồ đệ cảm thấy hắn là bổng đánh uyên ương mà chán ghét sư phụ, cũng không muốn đã nàng biết, nam nhân nàng thích không thích nàng.



Với thiếu nữ tình cảm luôn là thơ, nàng mới mười tám tuổi, tình cảm mông lung là cảm xúc tốt đẹp, dù cho ngày sau tình ý giảm đi, thì khi nàng nghĩ đến cũng chỉ sẽ là tiếc nuối năm xưa, mà không phải là cảm giác phẫn nộ cùng không cam lòng vì bị nam nhân cự tuyệt.



“Trọng Tỉ chân nhân rất lợi hại, còn không phải bị bá tánh bình thường nói hắn thân cao chín thước sao? Không làm ra việc gì khó coi thì sao lại vướn phải thị phi? Còn có tông môn lại toàn lũ nam nhân khó tính không phải sao?" Vong Thông quay đầu nhàn nhạt nói, “Ta không đồng ý các ngươi ở bên nhau.”



“Trong thoại bản viết như vậy, làm sao có thể xem là thật sự?” Không Hầu nói, “Đó là bởi vì hắn quá lợi hại, cho nên làm người ta sinh ra suy đoán như vậy. Trừ bỏ tướng mạo hắn ở bên ngoài truyền đến bay lả tả, thật giả không biết, ai còn có thể chỉ ra hắn nửa điểm không tốt? Trong thoại bản nội dung bất tận không thật, làm sao có thể tin?” Nghĩ đến mình từng tin tưởng không nghi ngờ, Không Hầu cảm thấy những lời này đánh vào mặt.



Vong Thông tự nhiên biết Trọng Tỉ có bao nhiêu ưu tú, cho dù bên ngoài đồn đãi hắn xấu xí, cuối cùng thời điểm Tu Chân giới xếp hạng nam tu trẻ tuổi, Trọng Tỉ như cũ ngồi vị trí đệ nhất, được người khắp thiên hạ cười xưng một câu đệ nhất công tử. Ngay cả bá tánh bình thường đều biết, trước mặt thực lực, dung mạo liền không hề quan trọng: “Dù sao…… Ta không đồng ý.”



Không Hầu xụ mặt, cũng không có bởi vì Vong Thông nói như vậy mà rống to, nàng sâu kín nhắc mãi một câu: “Thật không nhìn ra được, sư phụ lại là người bổng đánh uyên ương.”



Vong Thông:……



Hắn thật ra có muốn náo nhiệt đâu, chỉ tiếc đồ đệ mình một bên nhiệt tình, hắn chỗ nào đánh được một đôi uyên ương?



“Nói đi, ta cùng Trọng Tỉ, con chọn ai?” Vong Thông ngẩng cổ, như là hài nhi vô cớ gây rối.



Không Hầu bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi ngươi ngươi, chọn ngươi.”



“Vậy còn được.” Vong Thông sợ chính mình nói thêm gì nữa, thì liền phải lòi ra, vì thế xua tay nói, “Chính mình trở về hảo hảo tỉnh lại một chút, ngươi bây giờ còn nhỏ, quan trọng nhất chính là tu hành, tình yêu đều là vật ngoài thân. Chờ ngươi phi thăng về sau, Tiên giới còn có thể thiếu nam nhân đẹp sao?”



“Sư phụ nói đúng.” Không Hầu gật đầu a gật đầu. “Con đây trở về tỉnh lại.” Đều nói người già liền giống như hài tử, không thể nói lý, chỉ có thể dỗ, nàng hiện tại đã cảm nhận được.



Ra khỏi động phủ sư phụ, thời điểm xuống núi, nàng thấy ba vị sư điệt đang luyện kiếm, tuy rằng nàng ở phương diện kiếm thuật tạo nghệ không cao, nhưng là cùng Hoàn Tông, Lâm tiền bối ở chung lâu rồi, đối với kiếm pháp cũng có vài phần kiến thức, vì thế mở miệng nói: “Cao sư điệt, vừa rồi chiêu kiếm chỉ thanh phong kia, tay đi xuống hai tấc nữa, bằng không khi ra tay dễ dàng bị đối thủ công kích.”



“Tiểu sư thúc.” Cao Kiện Diễn thấy Không Hầu, triều nàng hành lễ, chiếu theo Không Hầu làm một lần, động tác quả nhiên tốt hơn rất nhiều.



“Thực hảo.” Không Hầu gật gật đầu, “Sư phụ các ngươi đâu?”



“Sư phụ đi Thần Hà Phong lấy đan dược.” Quy Lâm chắp tay hành lễ, “Tiểu sư thúc, vãn bối gần đây mới vừa học được một bộ kiếm pháp, thỉnh sư thúc chỉ dạy thêm.”
Mở ra trang đầu tiên, là hành văn quen thuộc, người viết hành văn lạnh nhạt. Từng câu từng chữ nhìn không ra nửa điểm cảm tình đối với nhân vật.



Nhưng là vài tờ sau, nhân vật chính bắt đầu tươi sống hẳn lên, hắn gặp một nữ tử khả ái, hắn luyến mộ nàng, lại không dám nói ra. Nhưng mà sinh động nhất cũng không phải nhân vật chính, mà là nữ tử hắn luyến mộ kia. Diệu Bút Khách dùng rất nhiều từ ngữ tốt đẹp miêu tả nữ tử này, phảng phất nàng là người tốt đẹp nhất thế gian.



“Hắn nhìn đôi mắt nàng, trộm nghĩ, nếu là có thể cùng nàng bên nhau lâu dài, thì sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu ……”



Nhìn đến câu này, Không Hầu hoảng hốt có chút thất thần, ngẩng đầu nhìn Hoàn Tông.



Nếu là có thể cùng hắn bên nhau lâu dài……



Nàng liếm liếm khóe môi, ý niệm trong lòng rốt cuộc áp chế không được: “Hoàn Tông, giao lưu đại hội kết thúc, chúng ta lại cùng đi tìm linh dược được không?”



“Hảo.” Hoàn Tông gật đầu.



“Kia……” Không Hầu chớp chớp mắt, sóng mắt như nước, “Chúng ta ở bên nhau được không?” Thích một người, nếu là không tiên hạ thủ vi cường, lỡ bị người khác đoạt đi thì sao?



Hoàn Tông ngơ ngẩn mà nhìn Không Hầu, tựa hồ còn không quá minh bạch những lời này.



“Chính là……” Không Hầu chỉ chỉ ngực hắn, lại chỉ chỉ ngực mình, nhẹ nhàng dắt lấy tay hắn, “Cứ như vậy ở bên nhau.” Nàng đối với thân thể Hoàn Tông còn có thể mưu đồ gây rối, thì còn có cái gì không dám?



Gió xuân từ từ thổi, thổi trúng lông mi Hoàn Tông tựa hồ đều đang run rẩy.



Tại thời khắc này, trong đầu Không Hầu kêu loạn, thế nhưng có một loại ý tưởng hoang đường, nàng đại khái là nữ tu sĩ đầu tiên của Tu Chân giới dám hướng Trọng Tỉ chân nhân trong truyền thuyết tỏ tình.



“Không Hầu, những lời này……” Hoàn Tông nở nụ cười, cười như bách hoa nở rộ, đẹp đến làm thiên địa đều thất sắc, “Những lời này hẳn là ta phải nói, muội có bằng lòng cùng ta ở bên nhau hay không?”



Không Hầu mãnh liệt gật đầu, huynh đẹp như vậy, nói cái gì cũng đều tốt.



Bất quá, nàng nhớ tới sư phụ mới vừa nói, có chút chột dạ: “Trước khi giao lưu đại hội kết thúc, chúng ta có thể hay cẩn thận một chút không, không cho những người khác phát hiện?”



Hoàn Tông nhìn nàng trong đôi mắt mang theo u buồn: “Muội…… Không tính cho ta một cái danh phận sao?”