Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 14 : Người từ ngoài đến

Ngày đăng: 16:31 19/04/20


Không Hầu bế quan mấy ngày, chờ tâm cảnh cùng tu vi được củng cố, mới ra động phủ.



Mặc vào tiên váy xinh đẹp Nhị sư huynh tặng, nhảy lên phi kiếm chưởng môn sư bá đưa, Không Hầu tâm tình thập phần kích động. Đây là lần đầu tiên nàng tự khống chế phi kiếm, loại cảm giác này không giống khi được sư huynh, sư phụ mang đi.



Nhưng mà chờ nàng thật sự bay lên trời, mới phát hiện phi kiếm không phải rất nghe lời, nàng ở không trung đảo tới đảo lui vài vòng, mới miễn cưỡng nắm được cách thức. Dẫm phi kiếm ổn định được rồi, Không Hầu nhìn nhìn bốn phía, may mắn không có ai nhìn thấy sự tình mất mặt này a.



Diễn Võ Trường bọn đồng môn, cố gắng làm biểu tình thoạt nhìn tự nhiên một chút, không cho Không Hầu biết thật ra bọn họ đã vây xem toàn bộ quá trình. Đặc biệt là Trúc Cơ kỳ tu vi trở lên, sôi nổi lộ ra mỉm cười quả nhiên là như thế.



Năm đó, bọn họ vừ đạt Trúc Cơ, cũng hưng phấn nhảy lên phi kiếm, nào biết cách khống chế hảo linh khí, làm ra không ít chuyện chê cười, thảm nhất là có người ngã dập cả mũi, thê thảm không nỡ nhìn, phải nhờ vào đan dược của Thần Hà Phong phong chủ mới chửa được cái mũi bình thường trở lại.



Nghe nói trọng ổn nhất đại sư huynh Vận Xuyên, năm đó lúc phi kiếm cũng thập phần xấu hổ. Dần đà, xem đồng môn mới tấn chức Trúc Cơ phi kiếm đã thành sự kiện náo nhiệt thường lệ của đệ tử Vân Hoa Môn. Bất quá mọi người vây xem, lại không có chê cười ra ngoài, dễ khiến đồng môn bị thương tổn tình nghĩa.



Cảm thấy mĩ mãn xem xong náo nhiệt, mọi người sôi nổi cảm khái, nguyên lai Ngũ Linh Căn Trúc Cơ, khi phi kiếm lần đầu cũng không có vững chắc như vậy.



Không Hầu thật cẩn thận khống chế phi kiếm không cho nó đâm vào vách núi, càng không thể đụng kiến trúc. Nàng nghe nhị sư huynh nói, sư phụ từng phá hư một đống phòng ở, tuy là không có bị đuổi ra khỏi sư môn, nhưng bị trừ rất nhiều tiền tháng. Nàng không muốn giống như sư phụ, bị khấu trừ thật nhiều linh thạch, vẫn là cẩn thận tốt hơn.



“Không Hầu sư muội.” Linh Tuệ đứng trên thềm đá vẫy tay gọi Không Hầu, phía sau nàng còn có mấy đệ tử, nam nữ đều có, ăn diện lộng lẫy.



Không Hầu nhìn nhìn các sư huynh sư tỷ đều đã đến, vội đáp phi kiếm, “Các vị sư huynh sư tỷ hảo.”



“Phi tiên váy này thật đẹp.”



Linh Tuệ từ trong túi thu nạp lấy ra một bao quà vặt đưa cho Không Hầu, “Bên trên còn có phòng  thủ phù văn, là ai ra tay rộng rãi như thế?”



“Là nhị sư huynh cho muội.” Không Hầu mở giấy gói, lấy dương mai chua ngọt cho vào miệng, “Ăn ngon, cảm ơn sư tỷ.”



“Thành Dịch cùng Đàm Phong sủng ngươi đến tận trời.” Vẫn là có sư huynh hảo, Linh Tuệ nhìn đám sư đệ phía sau, đâu giống hai đứa này, chỉ khiến nàng thêm nhọc lòng.
Vài vị sư huynh sư tỷ vội vàng nháo nhiệt.



Không Hầu đang muối nghe tiếp phần sau, liền thấy bên ngoài tửu lâu ồn ào, nàng đẩy cửa sổ ra.



Bên ngoài tửu lâu là con phố, bình thường buôn bán nhộn nhịp vui tươi, người qua kẻ lại. Hôm nay lại thấy có đám người tụ một chỗ, la hét ồn ào. Ở tâm điểm đám đông là mấy mĩ tì nâng nhuyễn kiệu, bốn phía có hộ vệ cường tráng bảo vệ đều là Trúc Cơ trở lên, vẻ mặt kêu căng, ngạo mạn. Tự hồ đối với các quầy hàng bài bán xung quang phi thường chán ghét, ảnh hưởng bọn đi đường, cầm thanh la trung niên áo bào đi trước gào thét dẹp đường.



Nhưng mà bá tánh Ung Thành, từ trước đến nay vô cùng lười nhác, lại chưa gặp qua nhiều dạng tu sĩ không nói lí. Thấy ngoại lai tu sĩ khí thế hung hăng, thế nhưng làm bộ dạng không nghe thấy, cúi đầu sửa sang lại hàng hóa bài bán.



Khách đang mua hàng cũng chỉ nhìn khinh bỉ một cái rồi tiếp tục mặc cả, “Lão bản, ta là khách quen, bớt vài đồng đi.”



“Đại nương, cái này thật không được, ngươi xem, ta là bán giá rẻ nhất ở đây rồi.” Chủ quán lắc đầu, lại nhặt thêm hai trái hồng, “Hay là ta tặng thêm cho người ít trái cây vậy.”



Hai trung niên tu sĩ không dự đoán được bọn họ hô quát như thế mà không có tạo nên tác dụng sôi nổi gì, trên mặc có chút khó coi, đúng lúc này, trong kiệu có tiếng hừ lạnh, bọn họ sợ tới mức nhũn ra, xoay người đá bay sạp hàng gần nhất, “Vô tri phàm nhân, thấy Nguyên Anh lão tổ còn không mau tránh đường.”



Ở tu chân giới, có thể tiến vào Kim Đan kỳ tu sĩ đã là số ít, Nguyên Anh tu sĩ lại càng hiếm hơn, vì tỏ vẻ kính trọng Nguyên Anh kỳ tu sĩ, nên người thường gọi là kính xưng là lão tổ.



Bá tánh thấy sạp hàng bị đá bay liền sửng sốt, bọn họ đây là bị tu sĩ ngoại lai nhà quê khi dễ?



“Ung Thành địa giới, không thể vô lễ.” Liền lúc đó, mấy tu sĩ trẻ tuổi từ trên tửu lâu bay xuống, ngăn trước mặt bá tánh.



Tới, tới.



Bá tánh Ung Thành ba chân bốn cẳng đem hàng hóa thu dọn, nhanh chóng trốn đến sau tường, người trong nhà thì ló đầu ra cửa sổ chuẩn bị xem náo nhiệt.



Ung Thành đã thật lâu không có gặp được ngoại lai tu sĩ vô tri đến gây sự, tâm tình liền có chút kích động a.