Chớ Quấy Rầy Phi Thăng
Chương 16 : Cảnh kỳ
Ngày đăng: 16:31 19/04/20
Sau khi Nguyên Anh tu sĩ bị hai vị sư huynh trói lại, giải đi, Không Hầu liền đứng không vững, “Sư tỷ đỡ muội một chút.”
“Bị thương?” Linh Tuệ đỡ Không Hầu lên phi kiếm, cho rằng nàng tuổi nhỏ sĩ diện, ngại ngùng lộ ra vẻ chật vật bị thương trước mặt bá tánh, nhỏ giọng hỏi: “Lão vô sĩ kia làm muội bị thương chỗ nào?”
“Không có bị thương…….chỉ là chân có chút đứng không vững.” Không Hầu có chút ngượng ngùng, che mặt nói.
Tu sĩ Nguyên Anh kia dù là dựa vào đan dược tu luyện nhưng tu vi cũng cao hơn nàng quá nhiều, uy áp ép tới nàng cơ hồ không thở nổi. Chỉ là lúc đó, nếu nàng lộ vẻ sợ hãi, bá tánh Ung Thành quanh năm vô tư, chẳng phải cũng sợ hãi theo nàng hay sao?
Thân là đệ tử Vân Hoa Môn, nàng cảm thấy mình không thể phụ bá tánh, phụ nhân nàng nợ bá tánh thiên hạ quá nhiều, nàng cũng không thể lại nợ bá tánh Ung Thành.
“Ngốc sư muội.” Linh Tuệ cười cười, duỗi tay điểm trán Không Hầu, tươi cười thêm phần ôn nhu, “Muội chỉ mới vào Trúc Cơ, tuổi lại nhỏ, nhưng tâm tư đã minh bạch nhân nghĩa, thật ghê gớm a.”
Tu chân là nghịch thiên mà đi, cho nên Vân Hoa Môn muôn phần chú ý tu tâm, dưỡng tánh, tiểu sư muội thiên tư xuất chúng, bất quá chỉ mười bốn, đã có dũng khí đứng ra bảo vệ bá tánh gặp nạn, cái này so với tu chất Ngũ Linh Căn của nàng còn quý hơn.
Vong Thông sư bá tính cách nàng rõ ràng, tuyệt đối sẽ không lôi kéo đồ đệ dạy dỗ nhân đức, nhưng là ba vị đệ tử Tê Nguyệt Phong tâm tính đều khiến người ta an tâm, tu luyện lại thập phần ưu tú, khiến sư phụ nàng ghen ghét không thôi.
Nhìn sư bá đi phía trước mở đường, trong tay còn xách theo hai con cá, một con gà, một con vịt, Linh Tuệ không nhịn được phá cười. Đều là lễ vật bá tánh trong thành đưa, nhất định nét vào tay Vong Thông sư bá, thiếu chút nữa đến quần áo cũng bị kéo xuống.
“Cạc, cạc...”
Vịt béo bị ép tới ép lui không cam lòng kêu liên tiếp, Vong Thông dùng sức huơ huơ, liền hôn mê bất tỉnh.
Không Hầu nhìn nhìn con vịt béo, nên nấu canh hay là đem kho đây?
Vong Thông đem Nguyên Anh tu sĩ đang hôn mê tới trước mặt chưởng môn, Hành Ngạn xám mặt nhìn Nguyên Anh tu sĩ, hỏi Linh Tuệ đứng phía sau Vong Thông: “Đây là có chuyện gì?”
Linh Tuệ đem sự tình kể lại một lần.
Bên trong lao ngục không có bẩn như Không Hầu tưởng tượng, nhưng lại rất âm lãnh, loại cảm giác này thấm vào trong xương cốt, làm nàng không thoải mái. Nhìn thấy hai người đi, đám người bị nhốt bên trong cũng không dám kêu la, tất cả đều đứng thẳng thân thể, tựa như muốn phô diễn, ta đây đã biết hối lỗi, cải tạo thật tốt, về sao nhất định sống lương thiện.
Bên trong các phòng giam đều có trận pháp khắc chế ngũ hành, tu sĩ lợi hại đến đâu đều chỉ như người thường. Càng đi vào bên trong, khí lãnh càng cường, Không Hầu nhìn đến những người trong ngục huyết nhục mơ hồ, không có chỗ lành lặng.
“Người này lấy đồng nam, đồng nữ luyện đan, hài tử chết trên tay hắn không dưới một ngàn.” Vận Xuyên nói, “Cho nên hắn bị phán thiên đao vạn quả hình.”
Không Hầu đối với hình ảnh loại này có chút khó chịu, nhưng không phải là sợ hãi, nàng thấm giọng mắng: “Xứng đáng.”
“Vân Hoa Môn chúng ta có đan dược rất tốt, trước khi chịu xong hình phạt, hắn nhất định sẽ không chết.” Vận Xuyên quay đầu xem Không Hầu phản ứng, khóa miệng hơi cong, tiếp tục mang nàng đi vào sâu bên trong.
Thực mau Không Hầu thấy được mười tám đại kết cục của người xấu, sau khi ra khỏi đại lao chỉ có một ý nghĩ, làm người tốt vẫn là hảo nhất.
Không lâu sau, Vân Hoa Môn phát phi thư cho các môn phái, rất mau các môn phái đều nhận được tin, trong đó có cả Ngự Tiêu Môn và Lưu Quang Tông.
Lưu Quang Tông, là thế lực to nhất toàn bộ Tu Chân giới, quản lí rất nghiêm khắc, thiên tài nhiều nhất, pháp bảo nhiều nhất, đệ tử đông nhất, kiếm tu mạnh nhất.
Nhìn thấy Vân Hoa Môn bỗng nhiên truyền thư lại đây, Kim Nhạc tông chủ Lưu Quang Tông quay đầu hỏi những người khác: “Vân Hoa Môn gần đây có đại sự gì?”
Những người đó sôi nổi lắc đầu, trừ bỏ thu được một cái Ngũ linh Căn đệ tử cũng không có việc gì đặc biệt.
Kim Nhạc nghi hoặc, lấy phong cách Vân Hoa Môn, thế nào lại chủ động viết thư cho hắn, chẳng lẽ đệ tử nào của hắn chọc tới bọn họ rồi? Vài thập niên trước, có tên thiếu chưởng môn không có mắt chạy đến Vân Hoa Môn gây chuyện, bị Vân Hoa Môn hung hăng thu thập một hồi, còn cố ý truyền thư đi khắp các đại môn phái, làm tên thiếu chưởng môn mất hết mặt mũi, chuyện này đã qua hơn sáu mươi năm, vị đó đến nay còn chưa dám ra khỏi cửa.
Người ngoài đều biết trên dưới Vân Hoa Môn đều tính tình lười nhác, hiền hòa, lại không biết một khi chọc tới Vân Hoa Môn sinh khí, họ liền đánh chết ngươi, đánh không chết cũng lột một lớp da ngươi, tuyệt đối sau này không thể yên ổn mà sống.
Có vết xe đổ trước mắt mà còn đi chọc họ thì nhất định là tên tu sĩ này không có đầu óc. Kim Nhạc suy nghĩ xong, ôm tâm xem náo nhiệt mở ra phong thư, vừa thấy liền đen mặt.