Chớ Quấy Rầy Phi Thăng
Chương 3 : Tu chân giới
Ngày đăng: 16:31 19/04/20
Trong Ngự thư phòng, Cảnh Hồng Đế và đại thần tâm phúc bắt đầu đàm luận về sự kiện “thần tiên hạ phàm”.
“Trời xanh cảm được tấm lòng nhân đức của bệ hạ, nên phái thần tiên giáng trần ban lộc, đặc phái Bình Ninh công chúa hầu hạ tiên nhân….”
Bỗng nhiên gió to ập tới làm kinh động cửa sổ, Thừa Tướng trong lòng đang không ngừng tính toán cách bố cáo thiên hạ làm sao để thổi phồng nhân đức bệ hạ, làm suy yếu công trạng của Bình Ninh công chúa, lập tức nắm nắm chờm râu bị gió thổi bay tứ tung của mình, sửa lời nói: “Tiên nhân thấy Bình Ninh công chúa tướng mạo thuần thiện, thân mang tiên duyên, độ Bình Ninh điện hạ thành tiên. Bình Ninh điện hạ là minh châu trong tay Hoàng hậu, đặc biệt yêu thương. Nay phúc duyên thâm hậu, ban lập Bình Ninh tiên nữ miếu, vì công chúa cầu phúc, vì thái bình thiên hạ cầu phúc.”
Lập tức gió ngừng thổi, trừ bỏ cửa sổ đang mở, liền không có bất kì dấu vết nào lưu lại.
Mấy quân thần trong phòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Cảnh Hồng Đế ho khan một tiếng: “Hạ lệnh Công bộ tu sửa mộ tiền triều Đế hậu, xem như trẫm giúp công chúa hoàn thành đoạn huyết thống nhân tình cuối cùng.”
“Bệ hạ nhân hậu.”
Cảnh Hồng trên mặt mỉm cười, nội tâm lại thở dài. Hắn có thể làm sao bây giờ, hắn sợ nếu mình làm không đủ thỏa đáng, trời xanh sẽ giáng xuống khiển trách, liên lụy giang sơn xã tắc. Thôi thôi, đại trượng phu co được dãn được, sỉ diện hảo Hoàng đế không phải là bậc quân chủ tốt.
Dù sao trăm ngàn năm sau, ai còn quan tâm hắn và Bình Ninh công chúa có phải là cha con hay không, nói nhiều, sử quan ghi lại vào sử kí vài câu, người đời sau liền có thể tin tưởng.
Giờ phút này Không Hầu cũng không biết, Cảnh Hồng Đế cao cao tại thượng làm nàng có chút sợ hãi, đang vắt óc suy nghĩ cách cùng nàng chắp nối quan hệ, nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng Vong Thông, trộm nhìn xuống dưới một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
Bỗng nhiên nàng thấy cách đó không xa có một đại môn màu trắng, chẳng lẽ đây là cổng vào tiên cung?
Vong Thông cuối đầu nhìn tiểu hài tử an tĩnh trong ngực, đem áo choàng trên người nàng kéo chặt lại: “Vượt qua đại môn này, chính là Lăng Ưu giới.”
Một khắc xuyên qua đại môn trắng thuần, Không Hầu cảm thấy có chút mơ hồ, khi mở mắt ra, đại môn đã biến mất không thấy, trên bầu trời ánh trăng, ánh sao đặc biệt lộng lẫy. Gió đêm thổi qua mặt nàng mang theo vài phần lạnh lẽo, nhưng Không Hầu không cảm thấy.
Nàng giật mình thấy trên bầu trời thế nhưng lại có xe ngựa, trên xe treo lồng đèn màu đỏ, lục lạc kêu leng keng leng keng dễ nghe vô cùng, Không Hầu không nhịn được nhìn thêm vài lần. Xe ngựa rất mau biến mất, nàng có chút thất vọng nhìn theo. Bên trái có vài người đang bay trên không trung, có người dẫm kiếm, có người dẫm lên hình dáng kì quái pháp bảo…di? Có người đang dẫm lên cái cuốc bay.
Trung niên nam tử dẫm cuốc bay thấy Không Hầu nhìn mình liền ghé lại đây, một phen cười nói: “Đạo hữu đây là mang hậu bối đi phàm trần vui đùa, năm nay chính là lễ trừ tịch ngàn năm có một, không bằng mua chút điểm tâm về cho hậu bối nếm thử mới mẻ?” Vừa nói xong hắn liền lấy ra một hộp gỗ, bên trong bày đầy điểm tâm, thần kỳ nhất chính là điểm tâm này còn đang phát sáng lấp lánh, nhìn qua giống như một bầu trời sao.
“Cảm ơn sư phụ.” Không Hầu há to miệng, cắn một ngụm cánh gà Vong Thông đưa, mặt dính đầy dầu mỡ, tươi cười sáng lạn.
Nhìn tiểu đệ tử tương lai cười, Vong Thông nghĩ, đứa nhỏ vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn như vậy, đừng nói là cánh gà, liền muốn ăn cánh khổng tước, cánh phượng hoàng, hắn cũng liều mạng lấy về a.
Vấn đề duy nhất, là dù hắn bỏ cả tính mạng…thì vẫn không lấy tới.
Oanh.
Bầu trời bỗng truyền ra tiếng nổ vang kịch liệt, Không Hầu khiếp sợ. Vong Thông lập tức ôm lấy nàng: “Đồ đệ ngoan không sợ, đây là phóng pháo hoa trừ tịch.”
Lúc này mặc kệ Không Hầu có tư chất tu đạo hay không, trong lòng hắn đã định nàng là đồ đệ của mình rồi.
Không Hầu ngẩng đầu, nhìn đến bầu trời xuất hiện rất nhiều ngôi sao xinh đẹp đang nhảy múa, cuối cùng hóa thành vệt sáng rơi xuống. Nàng duỗi tay đón, lại phát hiện ngôi sao này chỉ là hư quang, không có thật thể.
Trên đường vô số người hoan hô, nhảy nhót, vô cùng náo nhiệt.
Ngôi sao lập lòe bao lâu, Không Hầu liền nhìn theo bấy lâu, từ trước tới nay, nàng chưa bao giờ được thấy cảnh đẹp đến như vậy. Chỉ là nàng không hiểu vì sao trên bầu trời còn có ba chữ “ Lục Thủy Cát” không ngừng chớp nháy.
“Năm nay tinh tượng mê cảnh là Lục Thủy Cát bỏ tiền ra làm a, không hổ danh là đan dược danh môn, khí thế lớn tới như vậy.”
Nghe được lời mọi người nói, Không Hầu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người tu tiên cũng giống như phàm nhân, cũng coi trọng chiêu bài quảng cáo sao.
Nhận được tin tức Vong Thông, lúc đồ đệ tìm đến Vong Thông, liền nhìn thấy sư phụ đang lôi kéo một tiểu nữ hài ngồi xổm góc tường, tay đầy dầu mở lo gặm thịt thỏ, không hề có hình tượng.
Nhìn thấy một màn này, đồ đệ lo lắng sốt ruột, sư phụ đây là lịch tâm kiếp thất bại, vô pháp tu đến Nguyên Anh đại giai, cho nên bất chấp tất cả?