Chớ Quấy Rầy Phi Thăng
Chương 6 : Vân Hoa Môn
Ngày đăng: 16:31 19/04/20
Ung thành là châu lớn ở Lăng Ưu giới, thế lực tu chân bản địa Ung Thành toàn bộ chỉ thuộc Vân Hoa Môn. Các tông phái khác tuy có xuất hiện ở Ung Thành, hơn nữa còn mở các loại cửa hàng, nhưng thế lực chủ yếu không ở nơi này.
Ung Thành đất đai màu mở, khí hậu bốn mùa ôn hòa, là phong thủy bảo địa hàng đầu của Lăng Ưu giới. Có lẽ chính vì nguyên nhân nơi này khí hậu dưỡng người, cho nên bá tánh sinh sống nơi đây có tính cách chậm rì rì, làm việc chậm rì rì, thậm chí tới tu sĩ, cũng không có tâm cảnh bằng tu sĩ ở nơi khác.
Mấy ngàn năm trước, thời điểm ở Tu Chân giới còn lạc hậu, Ung Thành còn được gọi là Đọa Lạc Thành, bởi vì rất nhiều tu sĩ tới đây, thì bắt đầu trở nên “Không chí tiến thủ”, chỉ nhàn nhã sống qua ngày.
Năm tháng trôi qua, người Tu Chân giới ngày càng nghĩ thoáng đi, thì lúc này Ung Thành cũng rốt cuộc thoát khỏi danh hiệu “Đọa Lạt thành”. Nhưng là những người trẻ tuổi mang hi vọng, nhiệt huyết tu chân sôi sục, lúc muốn gia nhập môn phái, vĩnh viễn đều không nghĩ lựa chọn Vân Hoa Môn. Vân Hoa Môn đối với thành kiến này vô cùng bất đắc dĩ, đối với chuyện này làm không ít tuyên truyền, chỉ đáng tiếc hiệu quả không đáng kể. Thời gian qua đi, Vân Hoa Môn cũng cũng tâm lạnh nước, hết thảy tùy duyên.
Nhưng mà trưởng môn Vân Hoa Môn từ trước đến nay vẫn tâm lặng như nước, hôm nay tâm tình một chút cũng không bình tĩnh. Bên dưới hắn, còn có người không thể bình tĩnh hơn, đó là Thần Hà Phong phong chủ.
Vân Hoa Môn, có năm phong chủ, ba vị trưởng lão bế quan, ba vị này mọi chuyện đều mặc kệ, trừ phi vào thời khắc sinh tồn, bằng không ai cũng đường mong ba vị này sẽ xuất hiện.
“Chưởng môn, Vong Thông thật sự……về tới rồi?” Thần Hà Phong phong chủ ôm một tia hi vọng mỏng manh, trong lòng giãy dụa.
“Vừa rồi đại đệ tử Vong Thông báo tin, nói Vong Thông đã từ phàm trần về tới.” Chưởng môn thấy Thanh Nguyên bộ dáng như vậy, nhịn không được nói: “Ngươi nói ngươi lúc trước trêu chọc hắn làm gì, hiện tại hắn trở về, không phải đánh ngươi một trận, thì cũng là hủy một nửa Thần Hà Phong của ngươi một phen. Đến lúc đó truyền ra ngoài, toàn bộ Lăng Ưu giới đều phải chê cười.”
“Dù sau Lăng Ưu giới cũng đã chê cười chúng ta mấy ngàn năm, thêm chuyện này nữa cũng không nhiều.” Bên kia Ngọ Dương Phong Phong chủ Bùi Hoài nhỏ giọng nói: “Có gì phải đặc biệt lo lắng, đợi sư huynh về rồi nói.”
“Ngươi không nói lời nào, tâm tình của ta liền hảo.” Chưởng môn Hành Ngạn trừng mắt nhìn Bùi Hoài một cái, hắn đời trước tạo bao nhiêu nghiệt, mới phải làm chưởng môn một cái môn phái như vậy?! Không có đứa nào ra hồn, ăn thì không ai bằng, còn làm thì không bằng ai.
Bùi Hoài cùng Thanh Vân nhìn nhau, không dám nói nữa. Mặt khác hai vị phong chủ càng làm ra bộ dáng không liên quan gì tới mình, phản phất như tác dụng duy nhất của bọn họ là đến cho đủ dân số.
Koong koong koong
Đại chuông bổn phái vang lên ba tiếng, đây là nghi thức trọng yếu đón người trong phái đi xa trở về, thể hiện sự tôn trọng cùng tưởng niệm của đệ tử đối với trưởng bối.
Tiếng chuông vừa dứt, Thanh Nguyên liên tục đổi vài kiểu ngồi, dùng hành động minh họa hết sức chính xác câu đứng ngồi không yên.
Nghe giọng điệu này, Vong Thông đã xác định vị đệ tử này, chỉ thiếu mỗi một cái điện điển bái sư mà thôi.
Cửa đại điện, Thành Dịch nắm tay một tiểu nữ hài ước chừng chín, mười tuổi tiến vào, tiểu cô nương tóc đen tuyền, hai mắt sáng long lanh, làm cho mấy lão nhân mấy trăm năm tuổi, cũng không nhịn được vài phần yêu thích.
Mấy vị phong chủ đưa mắt nhìn nhau, nếu không phải tiểu cô nương lớn lên tướng mạo quá xinh đẹp, thì thiếu chút nữa bọn họ sẽ cho rằng đây là Vong Thông lén chạy tới phàm giới lừa gạt nữ nhân sinh tiểu hài tử cho hắn.
“Không Hầu ra mắt các vị thúc thúc, bá bá.” Không Hầu đi đến giữa điện, vững vàng thi lễ, khuôn mặt nhỏ biểu tình mười phần nghiêm túc.
Chưởng môn Hành Ngạn cảm thấy thu người phàm giới làm đệ tử chân truyền không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Không Hầu, liền lộ ra ba phần tươi cười: “Không cần đa lễ, đều là người nhà, không cần câu nệ tiểu tiết.”
Tuổi lớn, liền thích mấy bạn nhỏ đáng yêu khả ái.
“Di?” Thanh Nguyên liền phát hiện trên người Không Hầu có Long khí hoàng tộc,”Con chẳng lẽ là hoàng tộc giúp Vong Thông vượt qua tâm kiếp?”
Không Hầu không hiểu câu hỏi, chỉ hiểu gì nói đó: “Phụ thân con là hoàng đế tiền triều.”
“Tiền triều?”
Không Hầu gật đầu: “Bởi vì phụ hoàng làm hoàng đế không tốt, nên bị người khác lật đổ.”
Thanh Nguyên: “……………”
Các phong chủ: “………….!”
Nữ oa này cũng quá thành thật, bất quá loại người nói đến sự tình thay triều hoán vị này mà vẫn phong đạm vân khinh, thật sự có đôi phần phong cách của Vân Hoa Môn a.