[Dịch]Chớ Quấy Rầy Phi Thăng
Chương 25 : Tặng dược
Ngày đăng: 23:58 21/08/19
Nghe được có người thích Diệu Bút Khách giống mình, Không Hầu thập phần tò mò, quay đầu nhìn lại phía sau. Nam nhân đi tới người mặc áo gấm trắng, tóc búi chỉnh tề, không một sợi rối . Đây là một người vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ đến làm người khác cảm thấy, nếu làm hắn dính một hạt bụi thì đó chính là tội lỗi.
Không Hầu chớp chớp đôi mắt, lui một bước.
Nam nhân đang đi vào thấy nàng hơi hơi gật đầu chào, nhìn sách trên tay nàng, đuôi lông mài hơi giãn ra: “Xin lỗi, quấy rầy hai vị.”
Hắn đại khái cũng không thường cười, khóe mội miễn cưỡng hơi cong cong, thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn rất đẹp.
Trên thực tế, người xinh đẹp, dù là khóc cũng mỹ lệ hơn người khác đang cười.
“Không có.” Không Hầu lấy lại tinh thần, cười đáp lại đối phương, “Ta cũng chỉ là người ghé tới mua sách.”
Nam nhân thấp giọng ho hai tiếng: “Mới vừa rồi ngoài cửa đã nghe thấy hai người nói chuyện, đạo hữu……….cũng thích sách của tác giả này?”
“Cũng?” Không Hầu hai mắt sáng ngời, chẳng lẽ nam nhân lớn lên xinh đẹp này cũng thích sách Diệu Bút Khách? Nghĩ vậy, nàng cao hứng gật đầu nói, “Đúng vậy, cốt truyện của hắn thật xuất sắc vai chính vô cùng lợi hại, ta có rất nhiều sách của hắn, nếu huynh thích………..” Nàng muốn nói, huynh nếu thích ta có thể cho mượn xem, nhưng là nghĩ đến nàng phải lập tức rời khỏi Ung Thành, nên chỉ có thể ngượng ngùng cười, “Nếu ta lần này không phải đi vội, thì có thể cho huynh xem.”
“Đạo Hữu muốn ra khỏi thành?” Nam nhân nhìn ngoài trời bông tuyết rơi đầy, hơi lo lắng nói, “Bên ngoài tuyết đang rơi lớn, Ung Thành ngoại tu sĩ tâm tư khó dò, cô nương nếu muốn ra thành, nhất định phải cận thận.”
“Đa tạ, ta sẽ cẩn thận.” Thiện ý của người xa lạ, Không Hầu cũng không cảm thấy đối phương đang xen vào việc của người khác, nàng thi lễ với đối phương. Quay đầu nói với lão bản, “Chưởng quầy, nhất định phải hảo hảo giữ sách cho ta, chờ ta rèn luyện trở về, liền tới lấy ngay.”
“Tiên trưởng yên tâm, ta nhất định giữ lại cho người.” Lão bản tiệm sách nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Không chỉ có ta giữ, mà nhi tử, tôn tử của ta cũng sẽ giữ sách lại cho ngài.” Mấy vị tiên trưởng có đôi khi ra cửa chính là vài chục năm, hắn sợ chính mình không đợi được đối phương trở về cho nên đem nhi tử cùng tôn tử cũng tính vào.
“Lão bản thật biết đùa.” Không Hầu đưa đưa mấy khối linh thạch, “Cái này coi như là tiền đặt cọc, cáo từ.”
“Tiên trưởng đi thong thả, tại hạ chờ người bình an trở về.” Chủ tiệm sách mỉm cười nhing theo Không Hầu rời đi, mới khách khách khí khí nói với nam nhân bên cạnh, “Công tử thỉnh chờ một lát, ta đi lấy sách cho ngài ngay.”
Ở giá sách cuối cùng lấy ra mấy quyển thoại bản của Diệu Bút Khách, chủ tiệm tiện tay đưa cho nam nhân, nhưng nhìn đến quần áo trắng tinh, bàn tay như bạch ngọc của đối phương, liền xoay người lấy khăn tay lao chùi bìa sách, rồi lấy giấy gói bọc sách lại mới đưa cho nam nhân: “Công tử, thỉnh.”
“Làm phiền.” Nam nhân mặt mài lạnh lùng, tiếp nhận sách.
“Vừa rồi vị kia tiên tử, là người Vân Hoa Môn?”
“Công tử mắt nhìn người thật tốt, vị tiên trưởng đó là thân truyền đệ tử vhm.” Nhắc tới vhm, chủ tiệm sách mang theo vài phần tự hào nói, “Năm đó lúc nàng lần đầu đến đây, vẫn là tiểu cô nương búi tóc hai bên, đảo mắt chính là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, công tử nói có lợi hại hay không?”
Nam nhân gật đầu, móc ra linh thạch đưa cho chủ tiệm.
“Mấy quyển này không đáng nhiều tiền như vậy.” Chủ tiệm chỉ lấy một khối linh thạch, còn thối lại bốn mươi ngọc tệ cho nam nhân, “Công tử tuy là người nơi khác tới, nhưng người Ung Thành chúng ta buôn bán chú ý uy tín, người bên ngoài hay người địa phương đều một giá, mấy quyển thoại bản này, không đáng tiền.”
Nam nhân thu hồi linh thạch, nhẹ nhàng vuốt ve thoại bản trong tay, động tác ôn nhu như là đối đãi trân bảo: “Sách này , không đáng giá tiền sao?”
“Này Diệu Bút Khách không phải tác giả nổi tiếng, sách hắn viết t tự nhiên không có đáng giá như tác giả khác. Toàn bộ Ung Thành chúng ta, người đọc thích nhất Diệu Bút Khách, đại khái cũng chỉ có vị kia tiên trưởng vừa rồi.” Chủ tiệm sách thấy nam nhân trên mặt biểu tình có chút lạnh nhạt, cho rằng chính mình nói quá nhiều, đối phương phiền, vội nói: “Khách nhân ngài còn có yêu cầu gì không?”
“Không cần.” Nam nhân đem sách thu hồi tới, xoay người đi ra cửa, cả người cơ hồ hòa với tuyết trắng ngoài cửa.
Ung Thành có bốn đại môn, Không Hầu chọn cửa đông, Không Hầu nghe Linh Tuệ sư tỷ nói qua, phía đông có Thủy Nguyệt Trai môn phái, đệ tử bên trong tất cả đều là cô nương thập phần xinh đẹp, các nàng ủ rượu vô cùng ngon, làm quần áo phi thường xinh đẹp, mặc lên giống như là tiên nữ.
Mặc kệ thế nào, nhìn đến tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, luôn là có thể làm tâm tình người ta trở nên vui vẻ.
Trên đường phố ở Ung Thành, dẫm lên tuyết đọng thật dày, Không Hầu đi đường rất chậm. Nàng quan sát mỗi một người đi qua, nghe bọn họ nhỏ vụn nói chuyện với nhau, trên mặt tươi cười sung sướng.
Ung Thành rất lớn, nhưng lớn đến mấy cũng là thành, cũng có điểm cuối. Nhìn cửa thành cao ngất, Không Hầu xoay người nhìn đường phố phồn hoa, kiên định mà đi đến phía trước.
Đi ra cửa Đông, Không Hầu mới vừa lấy ra phi kiếm, còn không có nhảy lên đi, liền nghe được phía sau có tiếng chuông vang lên, hai con ngựa trắng tinh lôi kéo một chiếc xe ngựa hướng ngoài thành đi tới, trên cổ ngựa lục lạc phát ra thanh âm leng ka leng keng.
Đánh xe ngựa là nam nhân trung niên mặc áo đen, trên người mang theo khí thế tu sĩ, nhưng là Không Hầu nhìn không thấu tu vi của đối phương, chứng tỏ đối phương tu vi cao hơn nàng rất nhiều, cho nên nàng thực thức thời hướng bên cạnh nhường nhường.
Ra cửa điều thứ nhất, gặp được người lợi hại hơn mình, không cần phô trương, càng không cần kiêu ngạo. Bên trong thoại bản có viết, dám làm người kiểu như vậy, đều rất mau sẽ bị giết.
Khi xe ngựa sắp đi ngang qua nàng, lại từ từ dừng lại. Không Hầu hít sâu một hơi, tới tới, định luật đi ở bên ngoài bị người khác tự nhiên kiếm chuyện sắp xuất hiện ở trên người nàng!
Mành bị xốc lên, lộ ra gương mặt tuấn mỹ lại không xa lạ mặt.
“Cô nương?” Nam nhân nhìn nàng, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hắn còn muốn nói cái gì, lại ho nặng nề, vội dùng khăn tay trắng tinh che miệng lại.
Nam nhân tuấn tú, đến ho khan cũng đẹp như vậy.
Không Hầu thấy đối phương ho đến hai má nhiễm đỏ ửng, tựa hồ sắp mất mạng , từ thu nạp giới lấy ra một quả đan dược, đưa tới trước mặt đối phương: “Ta là đệ tử Vân Hoa Môn, đây là đan dược trưởng bối sư môn luyện chế, ăn vào có khả năng sẽ thoải mái một ít.”
Tùy tùy tiện tiện đưa dược, người khác cũng không dám ăn, giải thích thân phận, có khả năng đối phương sẽ tương đối yên tâm.
Nghĩ vậy, Không Hầu ở trong lòng trộm thở dài. Ra cửa trước, nàng còn âm thầm thề, gặp chuyện không thể chỉ dựa vào danh khí sư môn tới giải quyết, không nghĩ tới ra cửa còn không đến nửa ngày, nàng phải nhờ vào thể diện sư môn để tăng tín nhiệm của người khác.
May mắn lời thề này nàng không có nói ra, vẫn là coi như nó không có tồn tại đi. Chưa nói ra khỏi miệng, thì xem như là chưa tính.
“Đa tạ cô nương.” Nam nhân tiếp nhận đan dược, không chút do dự nuốt xuống. Nam nhân trung niên đánh xe nhìn nữ tử đứng ở bên xe ngựa, đang cười đến mi mắt cong cong, mí mắt hắn rũ xuống không nói gì.
“Không cần khách khí.” Không Hầu phi thân nhảy lên phi kiếm, cười nói, “Bên ngoài tuyết lớn, công tử thân thể không tốt, vẫn là chờ tuyết ngừng lại hay đi.” Xem vị công tử này bộ dạng hơi thở mỏng manh, hẳn là không có tu vi, loại thời tiết lạnh lẽo này hẳn là lăng lộn đến khó chịu.
“Làm phiền cô nương lo lắng, chỉ là tại hạ phải đi Thủy Nguyệt Trai cầu dược, vị dược này mùa đông mới có thể có, cho nên chỉ có thể đi một chuyến này.” Nam nhân ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ở trên không trung trước mặt, “Tại hạ tên tục Hoàn Tông, đa tạ cô nương tặng dược.”
“Thì ra là thế.” Không Hầu thấy người này thân thể suy yếu, suy đoán này vị dược đối với hắn rất quan trọng, liền nói, “Chúc công tử sớm nhận được dược liệu, thân thể khoẻ mạnh.”
“Đa tạ cô nương cát ngôn.” Hoàn Tông cong cong khóe miệng, “Cáo từ.”
“Cáo từ.” Không Hầu thấy đối phương nói cáo từ lại không hạ mành, khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu.
Chú ý tới động tác của nàng, Hoàn Tông cười khẽ ra tiếng, tinh tế ho khẽ một tiếng nói: “Cô nương trước hết, mời.”
Thì ra là muốn nàng đi trước. Không Hầu bừng tỉnh đại ngộ, hướng đối phương chắp tay, dẫm phi kiếm bay đi.
Mẫu hậu từng cùng nàng nói qua, nữ nhân lớn lên đẹp là họa thủy. Cũng không nam nhân biết lớn lên như vậy đẹp, thì là là cái gì đây? Hy vọng thân thể hắn sớm khỏe lại, lớn lên đẹp như vậy, nếu xảy ra không hay, vậy cũng quá đáng tiếc.
Không Hầu phi kiếm một thời gian, đến một cái thành nhỏ. Tuy so với Ung Thành rất nhỏ bé, nhưng cũng có phần náo nhiệt, sôi nổi.
Vào thành, Không Hầu phát hiện người thủ thành sẽ thu bá tánh bình thường phí qua đường, tu sĩ lại không cần nộp. Nàng có chút không rõ, theo lý thuyết tu sĩ càng có tiền, vì sao cố tình chỉ cần tiền của bá tánh bình thường, mà không cần tiền của tu sĩ?
Vào thành, trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, Không Hầu trên người ăn mặc hoa phục, tuy rằng tuổi nhỏ lại không có người thường dám đến trêu chọc nàng. Bá tánh bình thường tuy rằng nhìn không ra tu vi tu sĩ, nhưng là lại có thể phân biệt khác biệt giữa người thường cùng tu sĩ, phàm là tu sĩ, bọn họ đều sẽ cung kính mà tránh đi.
“Khách điếm, khách điếm……” Không Hầu tìm kiếm, ra bên ngoài, không đến ở khách điếm, thì chưa thể nói là đã từng đi ra ngoài cửa?
Tìm tới tìm lui, nàng rốt cuộc chọn trúng một khách điếm vừa ý. Nàng đi vào cửa, còn không kịp mở miệng, liền có tiểu nhị tới tiếp đón nàng, đem giá cả các phòng giới thiệu một lần.
“Tiên tử ngài nếu là yêu cầu phòng luyện đan hoặc là thuê tiểu viện riêng, cửa hàng cũng đều có thể đáp ứng.” Tiểu nhị nhiệt tình hỏi, “Ngài có cái gì yêu cầu, cứ việc phân phó.”
“Cô nương một mình một người bên ngoài cư trú có chút không an toàn, không bằng ở viện bên trong.” Một nam nhân hoa phục ngồi ở bên cạnh dùng cơm lười biếng nói, “Ta có chỗ rất được, lại có hạ nhân hầu hạ, nhất định sẽ không làm cô nương chịu ủy khuất.”
Không Hầu triều nói chuyện nam nhân nhìn lại, đuôi lông mày hơi hơi giật giật.