[Dịch]Chớ Quấy Rầy Phi Thăng
Chương 7 : Tự tin
Ngày đăng: 23:58 21/08/19
Thấy mọi người không ai lên tiếng, Không Hầu không biết có phải mình nói sai cái gì hay không, chỉ có thể nhìn môn chủ mỉm cười ngọt ngào.
Hành Ngạn tâm can mềm nhũn, duỗi tay bưng mâm trái cây để trên bàn, liền muốn đưa cho Không Hầu, mâm đựng trái cây truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, làm hắn bình tĩnh lại. Vân Hoa Môn mấy năm nay quá ít trẻ nhỏ, chỉ có mấy lão gia hỏa bọn họ, cũng không biết làm sao hống tiểu hài tử.
Nghĩ nghĩ, từ trong ngực lấy ra mấy bình đan dược, đưa cho Không Hầu làm lễ gặp mặt: “Sư bá không biết con tới, cũng không chuẩn bị lễ gặp mặt gì, đan dược này con nhận lấy, để chuẩn bị cho sau này có khi dùng tới. Nhưng con phải nhớ, con đường tu chân, tu chính là nhờ vào bản thân, tu chính là nhờ vào chân tâm, dựa vào ngoại vật chung quy không đến được đỉnh điểm.”
“Đa tạ sư bá dạy bảo.” Không Hầu nhận đan dược, tâm bất an dần thả lỏng.
Vong Thông ngồi trên ghế vững như Thái Sơn, cho đến khi chưởng môn tặng Không Hầu lễ gặp mặt mới nói: “Đệ vừa rồi tính một chút, vừa vặn ba ngày sau là ngày đẹp, lễ bái sư liền tổ chức hôm đó đi.”
Hành Ngạn biết Vong Thông làm việc tuy rằng không đáng tin cậy, nhưng tính cách lại bướng bỉnh, chuyện gì đã muốn làm, chỉ cần không liên lụy đến an nguy của tông môn, thì đánh chết cũng sẽ không thay đổi. Hắn nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt, gật gật đầu: “Hảo”
Nghe được chưởng môn đồng ý, Vong Thông quay đầu nói với Thành Dịch: “Thành Dịch, con lập tức đi thông báo Ngũ Hành Đường chuẩn bị tổ chức bái sư đại điển.”
“Đệ gấp cái gì? Còn sợ ta đổi ý hay sao?” Nhìn đến đức hạnh này của hắn, Hành Ngạn dở khóc, dở cười: “Đứa nhỏ này vừa mới đến tông môn, hảo hảo mang nàng đi nghỉ ngơi.” Sự tình đều đã xong xuôi, còn không đuổi người, đợi lát nữa Vong Thông cùng Thanh Nguyên liền muốn sinh sự.
“Đa tạ chưởng môn sư huynh.” Vong Thông đứng lên, mắt liếc Thanh Nguyên một cái, khinh khỉnh nói: “Hôm nay ta nể mặt sư huynh, cũng không so đo với người nào đó.”
“Ngươi.” Thanh Nguyên vỗ tay vịn ghế, đứng mạnh dậy: “Vong Thông, ngươi cũng đừng quá đáng, ta nhịn ngươi đã lâu rồi.”
“Được rồi, được rồi.” Bùi Hoài cùng mấy vị phong chủ khác cùng nhau ngăn hắn lại, “Vong Thông vừa mới trở về, ngươi đừng nháo.”
“Ta nháo cái gì, rõ ràng là hắn tới khiêu khích ta.” Thanh Nguyên bị ba vị sư huynh đệ tới ôm chặt, không thể nhúc nhích, tức giận đến mắt trừng trừng, râu bay phất phới, nếu không phải cố kị nơi này còn có tiểu hài tử, hắn đã sớm chửi ầm lên.
Thân là một phong chủ, dù đang nóng giận, hắn cũng biết tiết chế, không nói lời thô tục trước mặt tiểu hài tử.
“Ha hả.” Vong Thông châm biếm cười một tiếng, dắt tay Không Hầu: “Đồ đệ, chúng ta trở về.”
Không Hầu ngoan ngoãn gật đầu, làm bộ không thấy chuyện ân oán trước mặt.
“Đồ đệ ngoan, con vừa đến tông môn, phải nhớ cách xa tiểu nhân một chút.”
Không Hầu: “………..”
“Biết cái gì là tiểu nhân sao?”
Không Hầu nghe phía sau có tiếng đổ vỡ, im lặng lắc đầu.
“Chính là loại người phía sau con, thích chê cười sau lưng người khác, âm hiểm xảo trá.”
Phía sau truyền đến tiếng bàn ghế bị đá bay.
Không Hầu nhìn sư phụ đang đắc ý dào dạt, trong lòng thầm cảm thấy quái dị.
Tu chân giới………..là kiểu như vậy sao?
Ngũ Hành Đường là nơi có nhiệm vụ tiếp đãi của Vân Hoa Môn, Không Hầu nhìn mọi người trong sảnh đang làm việc không nhanh không chậm, cuối cùng hít sâu một hơi tâm trạng buông lỏng.
Sư phụ rời chủ điện liền về Tê Nguyệt Phong, để đại sư huynh dẫn nàng đi đăng ký. Quản sự Ngũ Hành Đường đối với Thành Dịch thập phần khách khí, động tác chầm rì rì rốt cuộc nhanh lên vài phần.
Không Hầu đăng ký tên xong, quản sự hỏi: “Không biết bối phận vị cô nương này ra sao?”
“Đây là tiểu sư muội, ba ngày sau sẽ tổ chức đại điển bái sư.” Thành Dịch đáp, “Đến lúc đó còn nhờ các vị lo lắng tổ chức.”
Động tác trên tay quản sự hơi dừng một chút, nhìn tiểu nữ hài chỉ cao hơn mặt bàn một chút, nói: “Thành Dịch sư thúc quá khách khí, thỉnh vị tiểu sư thúc này đưa tay tới, sư điệt cần lấy một giọt máu của ngài, thấp sáng mệnh bài.”
Mỗi đệ tử Vân Hoa Môn, đều có mệnh bài của riêng mình để trong nội môn, nếu một ngày nào đó, mệnh bài này vỡ vụn, thì đại biểu cho đệ tử này đã ngã xuống.
Không Hầu xoa xoa tay, lấy máu có phải hay không rất đau?
“Đưa tay cho huynh.” Thành Dịch mở miệng.
Không Hầu khó hiểu vươn tay, liền thấy đại sư huynh nhanh chóng điểm lên đầu ngón tay nàng một cái, lập tức có một giọt máu bay lên rơi xuống trên ngọc bài, ngọc bài phát ra một tiếng ong thật khẽ, sau đó tỏa ra ánh sáng chói mắt, phá không bay đi về hướng chủ điện.
“Mặt sau chủ điện là Lê Dương Đường, mệnh bài của môn phái đều ở đó.”
Thành Dịch lấy bình dược, dùng thuốc trị thương thoa lên ngón tay Không Hầu, “Có đau hay không?”
Không Hầu lắc đầu: “Không đau.”
Thành Dịch cười xoa đầu Không Hầu: “Đi, chúng ta trở về Tê Nguyệt Phong.”
“Thành Dịch sư thúc.” Quản sư gọi Thành Dịch lại, “Không Hầu sư thúc còn chưa trắc……”
Không Hầu cho rằng đối phương đã quên chuyện gì quan trọng, quay đầu lại nhìn quản sự, phát hiện đối phương có chút xấu hổ nói: “Không có gì, cung tiễn sư thúc.”
“Ân” Thành Dịch gật đầu, ôm Không Hầu nhảy lên phi kiếm: “Huynh đưa muội đi ngắm Vân Hoa Môn.”
Đứng ở chỗ cao ngắm phong cảnh, không thể cùng bình thường so sánh. Ngẫu nhiên sẽ thấy các đồng môn phi kiếm hoặc pháp bảo khác bay qua, Không Hầu nhìn họ tự do bay lượn không khỏi hâm mộ: “Sư huynh, chỉ cần tu luyện là có thể bay sao?”
“Chờ muội đến Trúc Cơ kỳ, liền có thể bay giống như họ.”
“Trúc Cơ?” Không Hầu mở to mắt, “Tu sĩ mất bao lâu mới tới Trúc Cơ?”
“Lăng Ưu giới, có thể bước lên con đường tu chân ngàn người có một, có nhiều tu sĩ cả đời chỉ dừng chân cửa Luyện Khí kỳ.”
Nhìn tiểu sư muội hai mắt đầy hi vọng, Thành Dịch vẫn là nói cho nàng chân tướng những gian nan của tu chân đạo.
“Luyện Cơ, Trúc Cơ, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hóa Hư, Đại Thừa, Độ Kiếp mười giai đoạn này, mỗi một bước đều tràn đầy gian nan, có người phải trả giá bằng sinh mệnh.”
Thành Dịch chỉ vào hướng Lê Dương Đường, “Nhìn thấy mộc lâu ở đó không?”
Nhìn theo hướng Thành Dịch chỉ, Không Hầu thấy được một tòa mộc lâu nằm lẻ loi trong Lê Dương Đường, không biết vì sao nàng cảm thấy mộc lâu có vài phần lạnh lẽo, thê lương.
“Bên trong tòa lâu kia, chứa vô số ngọc bài đã mất đi ánh sáng, tu vi tối cao có Thừa Kỳ lão tổ, tu vi thấp nhất có Luyện Khí kỳ đệ tử.” Thành Dịch nghiêm túc nhìn Không Hầu, “Tiểu sư muội, muội phải nhớ kĩ, con đường tu chân, đường dài lại gian nan, muội có sợ không?”
Không Hầu ngơ ngẩn nhìn tòa mộc lâu kia, cho đến khi tuyết bay vào mắt mới giật mình, lắc đầu nói: “Không sợ.”
“Thật sự không sợ?”
Không Hầu lắc đầu: “Mẫu thân muội từng nói, chỉ có luôn dũng cảm đi về phía trước, mới có cơ hội sống.”
Thành Dịch cười nhẹ, thì thầm: “Tu chân một đường, chỉ có dũng cảm đi về phía trước, mới có đường sống.”
Có thể hiểu được đạo lý này, mới có thể đi được càng xa, càng lâu, càng mạnh.
Tê Nguyệt Phong, vào ban đêm đều có thể nhìn thấy ánh trăng rất đẹp, đẹp nhất bầu trời đêm, nên mới có tên Tê Nguyệt. Nhưng mà việc có cái tên dễ nghe cũng không che dấu được sự thật nghèo khó của nó.
Giường ngọc đệm hồng, màn lụa màu xanh, còn có không biết từ chỗ nào kiếm tới bình hoa màu đất, bên trong cấm mấy bông hoa vàng nhỏ, thật không thể khen là đẹp.
Thành Dịch mang Không Hầu lại đây, nhìn bày trí động phủ, thiếu chút nữa không thể khống chế được cơ mặt, sư phụ vừa rồi trở về trước bố trí động phủ cho sư muội chính là như thế này đây?
“Sơn động này là của một mình muội ở sao?” Không Hầu đối với nơi ở mới này ngập tràn hứng thú, nàng xem trong thoại bản, tu sĩ đều ở động phủ, nhưng không nghĩ lại lớn tới như vậy.
“Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư huynh!” Không Hầu hai mắt lấp lánh nhìn sư huynh cùng Vong Thông, “Con rất thích nơi này.”
Vong Thông thập phần đắc ý, hắn biết tiểu cô nương nhất định thích đồ vật xanh đỏ lòe loẹt, tên đệ tử bất hiếu Đàm Phong kia còn nói khó coi, không phải Không Hầu đang rất thích sao?
Thành Dịch nhìn sư phụ đắc ý, còn có sư muội đang cao hứng, ỏ trong lòng thở dài một tiếng, thật lo sư phụ làm ảnh hưởng tới phát triển thẩm mĩ sau này của Không Hầu.
“Thích thì tốt rồi, sư phụ phải bế quan hai ngày, con có việc không hiểu, cứ tìm hai sư huynh giúp đỡ.” Vong thông tâm tình rất tốt, vuốt còm râu dài rời đi, trên mặt ý cười cũng chưa tan.
Trên giường ngọc trải đệm thật dày, Không Hầu sờ sờ giường ngọc, nhìn Thành Dịch: “Sư huynh, giường ngọc có thể giúp chúng ta tăng tu vi sao?”
“Nó tuy không thể gia tăng tu vi, bất quá có chứa linh khí, có thể giúp ích cho thân thể, hỗ trợ hấp thu linh khí.” Thành Dịch có chút kinh ngạc, tiểu sư muội không có tiếp xúc qua giới tu chân, như thế nào lại biết tới việc này.
“Tiểu sư muội thật thông minh, đến việc này cũng biết.”
“Trước khi được sư phụ đưa đến đây, muội có đọc qua thoại bản thần kỳ, trong đó viết rất nhiều việc ở giới tu chân.” Không Hầu nói: “Nhân vật bên trong đều rất lợi hại nha.”
“Sư muội, thoại bản đều là…….”
“Muội vẫn luôn cảm thấy, muội cùng nhân vật chính trong thoại bản giống nhau, sẽ gặp được kỳ ngộ thần kỳ.” Giờ khắc này, hai mắt Không Hầu sáng lấp lánh, “Cuối cùng muội gặp đươc sư phụ cùng sư huynh, cho nên dự cảm này không có sai.
Thành Dịch nuốt xuống lời muốn nói, thật ra hắn định nói, thoại bản phàm giới đều là do con người tưởng tượng ra, cùng tu chân giới hoàn toàn không giống nhau. Cũng không có khả năng, có người như trong đó viết, cả đời đều gặp kỳ ngộ, cả đời đều may mắn vượt qua, tu chân giới hơn ngàn năm nay đã không có người phi thăng.
Chính là nhìn Không Hầu hào hứng, hắn không nói ra được.
Tiểu hài tử đối với tương lai tốt đẹp chờ mong, cũng không có gì là sai.
“Kia.” Thành Dịch cong lưng sờ đàu Không Hầu: “Muội cần phải cố gắng nhiều thêm.”
“Ân” Không Hầu nhón chân vỗ vai Thành Dịch: “Huynh yên tâm, khi nào phi thăng, muội sẽ mang theo mọi người.” Ngay tại lúc này, Không Hầu cảm thấy được trách nhiệm ngàn cân đang đè lên vai mình.
“Cảm ơn tiểu sư muội.” Thành Dịch thiếu chút nữa không nhịn được cười.
“Không cần khách khí.” Không Hầu nghĩ nghĩ, lại làm ra vẻ lão thành nói tiếp: “Đều là sư huynh muội, không cần để ý tiểu tiết.”
Thành Dịch rốt cuộc không nhịn được, bật cười sảng khoái.
Ai nói tiểu hài tử thật phiền, hắn thấy rất khả ái, đáng yêu.