Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 38 : Quý Nguyên không còn cách nào khác 1

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Trong tháng sáu có không ít chuyện, rất nhiều chuyện bị kéo theo, căn bản Quý Nguyên bận đến chân không chạm đất. Vì vậy, khi anh hỏi Trần Phàm Kiều có thể bỏ trống bảy tám ngày được không, Trần Phàm Kiều cho là anh mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.



"Có thể sẽ mất công một chút, một ngày thì còn có thể tạm được, chứ hành trình đã sắp xếp tám ngày, cái này xác định không đổi được." Trần Phàm Kiều nói, "Thế nào?"



Quý Nguyên nói ra câu thiếu chút nữa khiến anh ta giật mình: "Không có gì, bởi vì Chu Diễn thi cao đẳng, hai ngày này em muốn ở bên cạnh cậu ấy lúc thi."



Trần Phàm Kiều tưởng tượng một chút dưới ánh nắng chói chang như đâm vào mặt Quý Nguyên đứng trong một hàng người lớn đợi cậu chủ, quả muốn gọi anh một tiếng tổ tông.



Đây không phải là mò mẫm hồ đồ, nếu để cho Quý Nguyên làm như vậy, bị bên trên xoay vòng có thể là anh ta.



"Hiện tại không thể so với ngày trước, em tưởng mình còn là người qua đường sao?" Trần Phàm Kiều nói, lòng anh ta lại muốn nói, với khuôn mặt này của Quý Nguyên, từ trước về sau cũng không thể nào là người qua đường.



Thật ra thì Quý Nguyên cũng không có ý gì khác, lúc anh gọi điện cho mẹ thì được mẹ lay tỉnh, cảm thấy lúc này quả thật nên cho đồ chó một chút quan tâm đặc biệt. Nói thí dụ như ở nhà nấu cơm rồi mang qua cho cậu ăn ..., mặc dù nói về vấn đề nấu nướng này, cái ý nghĩ này quả thật chỉ là hào nhoáng bên ngoài (kiểu chỉ nói được mà không làm được), nhưng mà tóm lại là có thành ý.



Nhưng mà Trần Phàm Kiều vừa nói như thế, Quý Nguyên cũng cảm thấy có chút không ổn, vì vậy lùi một bước hỏi: "Vậy thì giảm bớt lịch trình của em xuống, buổi trưa em với cậu ấy ăn một bữa cơm, buổi tối đến trường thì đón cậu ấy, có được không không?"



Khuôn mặt Quý Nguyên thành khẩn, mặc dù là "Cậu chủ đi thi tốt nghiệp trung học" loại chuyện này nghe vào cảm thấy không khỏe, khi từ trong miệng cậu nói ra lại giống như là em ruột mình vậy, Trần Phàm Kiều cũng không có ý dội nước lạnh vào cậu nữa rồi.



"Như vậy còn được, " Trần Phàm Kiều có chút bát quái, "Chu Diễn cho em đi à?"



Quý Nguyên thả lỏng đi xuống ngồi trong xe chơi điện thoại di động, không chút để ý nói: "Không có, em không nói với cậu ấy, cậu ấy biết gần đây em rất bận, cũng rất ngoan."



Trần Phàm Kiều thật sự không thể liên tưởng cái từ "Ngoan" này với Chu Diễn được, "Ngoan?"



"A, " Quý Nguyên điều chỉnh chỗ ngồi xuống, từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn sắc mặt Trần Phàm Kiều, cũng biết anh ta muốn đi nơi nào, không khỏi muốn vì Chu Diễn nói mấy câu, "Người ta thật sự không xấu, mấy ngày trước can hem mang tới công ty là do cậu ấy nấu."



Quý Nguyên sẽ không nói dối, cũng không cần thiết vì chuyện như thế này mà nói dối mình, nhưng mặc dù trong lòng Trần Phàm Kiều cho là như vậy, anh nhớ tới vẫn Chu Diễn không phải hình tượng ngay ngắn to lớn như cũ.



Cái đề tài này hai người cũng không xoắn suýt lâu, trong chốc lát đã bỏ qua.


Đồ chó thế nhưng hào phóng một lần! Quý Nguyên cảm thấy là mình xem thường Chu Diễn rồi, lập tức cũng không tiện nói gì, vậy có vẻ như là nhạt nhẽo vô vị nói: "Không có gì, cho là em không nghe thấy, em học tập cho tốt đi."



Trên thực tế Chu Diễn không hề hào phóng chút nào, cậu đã tự mình hỏi Trần Phàm Kiều từ sớm, còn biết trước một ít tin tức quan trọng về Ngô Lượng hơn so với Quý Nguyên, cũng nhìn hình của người ta, trong lòng rõ ràng loại hình này chắc chắn là không có sức cạnh tranh, bằng không cậu hào phóng cái rắm.



Quý Nguyên đã chuẩn bị tốt để chăm sóc đầy đủ cho Chu Diễn trong hai ngày thi tốt nghiệp trung học, nhưng ai biết ngày hôm sau anh đã hẹn đồng hồ báo thức lúc sáu giờ rưỡi chuẩn bị nấu mì cho Chu thì Chu Diễn cũng đã tập thể dục trở về, mồ hôi đầm đìa đứng cửa trước rồi.



Quý Nguyên mặc đồ ngủ vẻ mặt lờ mờ tiến đến, cho là mình nằm mơ, anh đè khóe mắt, Chu Diễn đã thay cho giầy đi tới trước mặt anh, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Quý Nguyên: "Tỉnh dậy đi vệ sinh sao?"



Đây là cho rằng Quý Nguyên đang nửa tỉnh nửa mê nửa dậy đi vệ sinh.



"Làm gì mà em dậy sớm như vậy, " Quý Nguyên phản ứng kịp, đi theo Chu Diễn tới phòng nhỏ của cậu, "Mấy giờ ra cửa?"



"Tám giờ đi, trường học cũng không xa." Hai tay Chu Diễn nắm lấy vạt áo của mình vén lên, nửa người trên bền chắc lập tức lộ ra, Quý Nguyên nhìn không chớp mắt, tốt xấu gì vẫn nhịn được không có đi lên sờ một cái.



"Chín giờ đã bắt đầu cuộc thi, còn phải đến trước vào trường thi, nếu bị kẹt xe thì làm thế nào." Tầm mắt Quý Nguyên vừa trượt đến trên tuyến nhân ngư (1) của Chu Diễn, lời nói ra sau đó đều mềm nhũn không giống như giọng điệu của người nói.



Chu Diễn biết anh ăn bộ dáng này, lập tức nhanh chóng cởi quần ra, sau khi cởi quần ngoài tay đã để trên quần lót rồi.



Đầu ngón tay của cậu biến mất tại mép quần lót, là một động tác muốn lột xuống.



Trái tim Quý Nguyên nhảy thình thịch, dù sao vào lúc cuối cùng lý trí đã chiến thắng động lòng, anh xoay người sang chỗ khác lê dép lê đi tới phòng bếp: "Anh nấu mì cho em, ăn xong bữa sáng thì ra cửa."



Chu Diễn đứng ở sau lưng anh, không che giấu chút nào mà cười ra tiếng.



Đồ chó, Quý Nguyên đỏ mặt nghĩ thầm, nếu không phải là hôm nay thi tốt nghiệp trung học, xem anh đạp chết em không.



(1)     Tuyến nhân ngư: là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V