Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại
Chương 45 : Quý Nguyên đàn ông đích thực
Ngày đăng: 16:42 19/04/20
Bộ phim kết thúc, hai người ở trên ghế ngồi thêm trong chốc lát, sau đó là người cuối cùng cúi đầu từ từ đi ra khỏi lối đi tối đen.
Ra ngoài lúc năm giờ chiều, thời tiết vẫn nóng như cũ, nhưng mà rõ ràng người trong cửa hàng đã nhiều hơn rất nhiều. Trước cửa nhà vệ sinh trong rạp chiếu phim có mấy cô gái đứng xếp hàng, bên phía nhà vệ sinh nam có vẻ vắng hơn nhiều.
Quý Nguyên nghiêng đầu liếc mắt nhìn, hơi buồn vệ sinh một chút. Chu Diễn thấy thế hỏi anh: "Muốn đi vệ sinh sao?"
Quý Nguyên quay đầu lại, cứng đầu cứng cổ nói: "Một giọt cola cũng không được uống, từ đâu mà có nước tiểu."
Rồi sau đó cứng rắn nhịn cơn buồn tiểu xuống, bước nhanh đi về phía trước. Đại trượng phu mà sợ nhịn tiểu sao?
Toàn bộ uất úc lúc xem phim đều muốn hóa thành dục vọng oán hận Chu Diễn, Quý Nguyên hận tốc độ bổ nhào trong mắt không thể nhanh bằng tốc độ bắn tên, nhìn anh bắn chết cái đồ chó này.
Nếu nửa câu về sau này rơi vào trong lỗ tai Chu Diễn, không nói chính xác được là hưng phấn khẽ run rẩy.
Rõ ràng Quý Nguyên có chút buồn bã như vậy, sao Chu Diễn có thể không nghe hiểu. Thật ra thì Chu Diễn ăn dấm cũng không phải không biết là có chút không giải thích được, nhưng một khi phát tác lại có chút không kiểm soát được.
Bây giờ suy nghĩ một chút hai tiếng ở bên trong Quý Nguyên đã ngửi thấy mùi thơm từ bốn phương tám hướng, mình ngồi chỗ nào lại không dám đi ra ngoài lộ diện, thật đúng là đáng thương đến không được. Chu Diễn vốn vẫn luôn mềm lòng đối với Quý Nguyên, nghĩ như vậy lập tức đã cảm thấy uất ức của Viên Viên có thể so với Đậu Nga, muốn hôn hôn anh lại muốn xoa xoa anh.
"Tí nữa ăn cơm tối có thể ăn nhiều một chút, " Chu Diễn theo sau, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên cánh tay của Quý Nguyên một chút, "Ăn cơm xong chúng ta đi dạo siêu thị? Còn phải ở chỗ này bao lâu, mua thêm một chút ăn ngon để tích góp."
Vốn Quý Nguyên không có bao nhiêu tức giận, chỉ có chút oán giận, nghe Chu Diễn nói như vậy, một mặt thì không muốn lập tức cho cậu khuôn mặt tươi cười, một mặt lại cảm thấy đề nghị này vô cùng hấp dẫn, vì vậy chỉ có thể mạnh mẽ khống chế đầu óc của mình, khiến nó dè dặt lại, chẳng phải chỗ cấp bách.
"Tốt thôi."
Quý Nguyên phát huy kỹ thuật diễn của mình, cực kỳ miễn cưỡng và không tình nguyện nhả ra ba chữ kia.
Đối với cơm tối vẫn mong đợi rất nhanh đã tách khỏi oán hận không được ăn Popcorn cola, Quý Nguyên hung trí bừng bừng dẫn đường phía trước, chạy thẳng tới nhà hàng có món cay Tứ Xuyên trong trí nhớ.
"Đặc biệt chính tông, ông chủ chính là người Tứ Xuyên." Quý Nguyên nói, nhưng khi đến nơi lập tức ngu người, nơi đó làm gì có nhà hàng cay Tứ Xuyên, vị trí nhà hàng món cay Tứ Xuyên biến thành một nhà hàng nhật.
Lúc này Quý Nguyên mới nghĩ tới đây là nhà hàng của sáu bảy năm về sau, lúc này còn có thể chưa mở đấy.
"Đi nhầm?" Chu Diễn hỏi.
Quý Nguyên cũng không thể nói là không đi nhầm, chính là chỗ này nhưng mấy năm về sau mới mở, anh đỏ mặt nói: "A, có thể là vậy."
Giống như chịu liên tiếp hai cái đả kích còn chưa đủ, Quý Nguyên như đưa đám tại chỗ, chợt ở bên có mấy nữ sinh học cấp 3 đi dạo phố ngang qua, chợt chạy đến trước mặt anh nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, rồi sau đó mở to hai mắt hỏi anh: "Anh anh anh...anh có phải là Quý Nguyên không?"
Động tĩnh của họ rất lớn, rất nhanh đã đưa tới không ít sự chú ý của mọi người, một phen đập tan ảo tưởng làm người khiêm tốn của Quý Nguyên.
Phản ứng của Chu Diễn còn nhanh hơn so với Quý Nguyên, cậu lập tức kéo tay của Quý Nguyên, xuyên qua đám người càng ngày càng càng gần, đồng thời gọi điện thoại cho Ngô Lượng, để anh ta lái xe tới đón người.
Chu Diễn hít một hơi thật sâu, tâm tình của mình vững vàng, để tránh không khống chế được cảm xúc trong nháy mắt kích động đè ép Quý Nguyên ngay tại chỗ, trong miệng coi như kiên nhẫn ừ một tiếng, coi như là trả lời câu hỏi lúc trước của Quý Nguyên, nhưng cẩn thận nghe, quả thực một chữ ừ này là được nặn ra từ trong kẽ răng.
Quý Nguyên không bắt bẻ, cười ha ha vỗ vỗ bả vai của Chu Diễn, cà lơ phất phơ nói: "Cưng chiều bà xã là việc cần làm."
Trong nháy mắt bình luận trên weibo cũng nổ tung rồi.
"Vừa khóc vừa cảm thấy Viên Viên đáng yêu chết rồi, đặc biệt còn nói ra mình không phải là nhan sắc, quả thật một dòng nước trong trong Làng Giải Trí."
"Thất tình, oa một tiếng."
"@ Vũ Dật Phi, ha ha ha ha, cái gì tôi cũng không nói."
Bắp thịt toàn thân của Chu Diễn căng thẳng, lại theo hành động chụp bả vai cậu của Quý Nguyên mà buông lỏng xuống. Trong nháy mắt cái động lớn giống như đã tồn tại hai đời kia bị mấy câu nói của Quý Nguyên san bằng. Nhiều bệnh về tâm lý của mình mà Chu Diễn đã từng rất sợ hãi, thậm chí ở trước mặt Quý Nguyên cũng không dám biểu hiện ra, trái tim của cậu giống như bị mật ngọt trói buộc lại.
Cậu chợt nghiêng người qua dùng sức ôm lấy Quý Nguyên.
Quý Nguyên sững sờ, lại phản ứng kịp, đưa tay sờ sờ cái đầu trong lòng ngực mình, biết cõ lẽ lúc này trái tim của Chu Diễn mềm nhất, vì vậy nhỏ giọng thôi miên hỏi cậu: "Có phải về sau nên ngoan hơn một chút không đồ chó?"
Giọng nói của Chu Diễn chôn ở trong ngực của Quý Nguyên, có chút buồn bực, "Ừ."
Quý Nguyên còn nói: "Về sau có phải lúc đi xem phim sẽ mua Popcorn và cola cho anh không?"
Chu Diễn trả lời: "Mua."
Quý Nguyên không ngừng cố gắng: "Kiếm tiền cho ai tiêu?"
Chu Diễn: "Anh."
Quý Nguyên nghe ra được có thể lúc này Chu Diễn là cái gì cũng đáp ứng vô điều kiện rồi, loại thời điểm này không yêu cầu điểm khác quả thật thiên lý bất dung.
Quý Nguyên chà sát tay, đè nén nội tâm kích động tiếp tục hỏi: "Vậy, vậy sau này khi anh quay phim, có phải nội dung bộ phim em cũng không quản đúng không?"
Chu Diễn lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt như băng tuyết nghiêm khắc: "Không phải."
Mẹ nó hóa ra lúc trước là đồ chó giả bộ ngu đấy.
Nhu tình mật ý biến mất tích, tình cảm nói bẻ là bẻ.
Quý Nguyên mặt không chút thay đổi nhấc chân đá văng Chu Diễn: "Cút."