Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 7 : Quý Nguyên thật ngây thơ 3

Ngày đăng: 16:42 19/04/20


Đèn cảm ứng trong hành lang không tiếng động sáng lên, chiếu rọi dáng người Chu Diễn càng thêm rõ ràng. Cậu mặc một cái áo khoác ngoài màu đậm, đôi tay nhét trong túi, nghe tiếng ngẩng đầu rõ ràng cho thấy không để ý, nhưng mà tầm mắt cậu vừa thấy Quý Nguyên lập tức tập trung lại, hơn nữa động tác vốn là dựa vào tường  cũng đổi thành đi về phía trước một cách tự nhiên.



Lúc này Chu Diễn của mình còn không có cao như đời sau, nhưng mà cũng cao khoảng 175, thoáng so với 179, nhưng theo dự định thường thường sẽ cao thành 180 nên lùn hơn Quý Nguyên một chút. Khuôn mặt của cậu có chút trẻ con, khác một trời một vực với bộ dáng sắc bén về sau, nhìn ánh mắt Quý Nguyên mang theo kinh ngạc và ngoài ý muốn.



Còn chưa ra khỏi thang máy nụ cười của Quý Nguyên đã cứng ngắc ở trên mặt, trong đầu một tiếng ong ong, gặp nhau bất ngờ như vậy khiến anh không biết lúc này nên tiến lên phía trước hay lùi về phía sau thì tốt hơn.



Trong đầu BGM hận không thể lên trời mượn năm trăm năm nữa.



"Anh Quý Nguyên," Chu Diễn tiến lên ngăn lại bởi vì Quý Nguyên sững sờ muốn đóng cửa thang máy lại, sau đó dẫn theo Quý Nguyên không có cảm xúc lắm hơi cong môi một cái nói, "Đã lâu không gặp."



Lúc này Chu Diễn còn chưa phải là biến thái, lúc này Chu Diễn còn chưa phải là biến thái. Ở trong lòng Quý Nguyên không ngừng lẩm nhẩm cố gắng tẩy não mình, chớ nói là nếu coi số tuổi thực, hiện tại anh có thể lớn hơn Chu diễn mười tuổi. Thế nào cũng không nên so đo với một đứa con nít.



Đã lâu không gặp, khi gặp nhau lần trước, cậu nhô ra từ sau những người khác, Quý Nguyên nhớ mang máng Chu Diễn cũng nói câu đã lâu không gặp. Bóng tối dưới chân tường, Quý Nguyên nghe xong câu này không nói hai lời mang theo chút tức giận mà người đẩy tới trên tường cúi đầu hôn một cái.



Về sau hai người như ma xui quỷ khiến thuê một phòng ở khách sạn gần đó.



Thực tế và quá khứ đánh nhau trong đầu Quý Nguyên, khiến tâm tư anh phập phồng không yên, anh bất ngờ phát hiện mình lại còn có chút để ý.



"Anh Quý Nguyên?" Giọng nói đầy nghi ngờ của Chu Diễn vang lên bên tai Quý Nguyên, cậu đã dừng ở bên cạnh Quý Nguyên, một tay đi vòng qua ấn nút mở của thang máy, để ngăn cửa thang máy đang đóng lần nữa kẹp vào Quý Nguyên.



Động tác này giống như cậu đưa tay ôm toàn bộ Quý Nguyên, cậu chợt đến gần, thiếu chút nữa chóp mũi chạm vào mặt Quý Nguyên, lúc nói chuyện hơi thở thổi vào tai Quý Nguyên, mang theo cảm giác mềm xốp.



Lập tức thần trí của Quý Nguyên trở về, anh kéo ra khe hở với thân thể và đầu ngón tay như sắt của Chu Diễn, đẩy Chu Diễn ở bên cạnh ra cúi đầu mở cửa nhà mình, giọng nói trầm muộn: "Ừ, đã lâu không gặp."



Năm đó anh mới gặp Chu Diễn cảm xúc cũng hời hợt không khác gì lắm, một mặt vui sướng khi gặp lại, một mặt cũng có oán giận, đối với thái độ của Chu Diễn tự nhiên cũng không tăng được nhiệt tình.



Hơn nữa làm thế nào Quý Nguyên cũng không thế nào nghĩ đến lúc này Chu Diễn sẽ xuất hiện ở nhà mình, hiện tai nên bảo cậu ấy vào nhà hay không?



Mẹ Quý Nguyên nghe tiếng cửa mở, buông sách đang đọc trong tay đứng dậy, đi tới cửa bị Quý Nguyên đúng lúc đẩy cửa vào đụng vào mặt.



"Ôi chao, ai, ôi, sao con về sớm vậy?" Mẹ Quý Nguyên vừa kéo Quý Nguyên vào nhà, lại nghiêng đầu nhìn Chu Diễn, cười nói, "Mẹ biết ngay Chu Diễn còn chưa đi mà, chân trước mới vừa đóng cửa, chân sau con đã mở ra, vừa rồi Chu Diễn nói muốn đi tìm con."




Hoặc là nói, Quý Nguyên hiện tại vẫn là Quý Nguyên đó?



"Vùa rồi đợi ở đây bao lâu?" Mẹ Quý Nguyên hỏi Chu Diễn, rồi sau đó lấy quả Quý Nguyên đang cầm trên tay đưa cho anh quả quýt mới, đưa trả vào tay Chu Diễn, "Để tự nó bóc, cũng không phải là không có tay."



Quý Nguyên uất ức: "Cũng không phải là con bảo em ấy bóc cho con."



Hiện tại tiểu biến thái đang một lòng hướng thiện, anh cũng không thể ngăn không đúng? Vậy anh Quý Nguyên đã loại người gì, anh là cái loại người không thể gặp người tốt sao?



Chu Diễn nắm quả trong tay, nói về: "Chiều mai có máy bay, ở nhà bên kia còn có chút việc."



"Có phải trường báo nghỉ đông trường luyện thi cho con không?" Mẹ Quý Nguyên định cười nhạo nhẹ nhàng, "Trước kia Nguyên Nguyên cũng không đồng ý đi, con xem đi học thành tích vẫn rất tốt, cũng đỗ các trường được xếp hạng quốc gia, nên ta nói không cần quá ép buộc."



"Nghỉ đông trường luyện thi?" Quý Nguyên ghé đầu nhìn về phía Chu Diễn, rất là khó tin.



"Ừ, nghỉ đông trường luyện thi." Chu Diễn gật đầu khẳng định, anh cũng không coi là nói dối. Ở Chu gia mỗi một ngày đều trôi qua giống như ở trường luyện thi, chẳng qua là bổ túc nội dung không giống nhau thôi, lại không có văn sử triết càng không có toán lý hóa.



Anh nói xong thừa dịp Mẹ Quý Nguyên không chú ý lại nhét trái cây trên tay kia vào tay Quý Nguyên.



"Rất tốt rất tốt, " Quý Nguyên a ô một miếng ăn hết quả quýt vào trong miệng, sau đó vỗ bả vai Chu Diễn nói, "Tiền đồ của em sáng láng là anh yên tâm."



"Ai, đúng rồi, Chu Diễn hôm nay ở đây nhé." Chợt Mẹ Quý Nguyên đột nhiên nhớ ra, há miệng nói một câu chính là ván đã đóng thuyền, "Dì không dọn phòng khách, nhưng mà chăn trong phòng Nguyên Nguyên đều mới phơi qua sạch sẽ, hai người các cáu ngủ chung càng ấm đúng không."



Quý Nguyên vừa mới mở cho mình một lọ sữa nhi đồng, mặt có chút không nén giận được, anh mịt mờ từ chối: "Tướng ngủ của con không tốt, sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Chu Diễn."



"Tướng ngủ của con không tốt cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, người nào không biết? Các con không phải là chưa từng ngủ chung." Mẹ Quý Nguyên quăng ý kiến của con ruột qua một bên, cười híp mắt nhìn về phía Chu Diễn, "Chu Diễn không ngại là được."



Những lời không phải chưa từng ngủ chung này rơi vào trong lỗ tai của Quý Nguyên, một mũi tên trúng đích, lúc anh hao tâm tốn sức muốn mở miệng từ chối, Chu Diễn lên tiếng.



"Cháu không ngại." Chu Diễn nhìn mẹ Quý Nguyên, ánh mắt chân thành vả lại xuất phát từ nội tâm nói, "Cám ơn dì ạ."