Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 12 : Hôn lễ đáng sợ

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Tám giờ tối, trước mặt nguyệt lão thành Hà Dương tụ tập một nhóm người chơi, trên đỉnh đầu phần lớn mang tên bang “Long tộc” .



Bang chủ đại nhân kết hôn, anh chị em trong bang đương nhiên phải nể mặt tham gia hôn lễ, ngoài vô giúp vui ra, lấy đạo cụ kẹo mừng hệ thống phát cho cũng rất quan trọng.



Kỳ thật quan trọng hơn là, mọi người đều thấy lạ vì sao đôi “Thần tiên quyến lữ” trong truyền thuyết đột ngột ly hôn, ly hôn xong lại kết hôn ngay với người khác, Long lão đại “Gấp rút” như vậy hình như có ý đồ gì đen tối…



Càng khoa trương hơn nữa, đối tượng kết hôn tên Tiểu Mễ Chúc, một bé gà vừa đạt cấp mười lăm, còn giống như một đứa trẻ chẳng hiểu gì về game.



Long Hành Thiên Hạ lại chăm sóc “Đứa trẻ” đó cực kì dịu dàng.



Lúc Tiểu Mễ Chúc không thấy đường thì được anh ta ôm, lúc Tiểu Mễ Chúc làm nhiệm vụ lại được anh ta ôm, bất cứ khi nào cũng được ôm, dáng vẻ ngọt ngào khiến người khác ao ước cực kì.



Song Chu Châu ngồi trước máy tính lại bày vẻ mặt hắc tuyến, anh em trong bang cứ nhè “Bang chủ phu nhân” mà gọi, gọi đến mức khiến người ta ngứa cả da đầu.



Tuy thoả thuận kết hôn với Long Hành Thiên vì phần thưởng nhiệm vụ, nhưng trình tự bên ngoài vẫn phải làm từng bước từng bước một.



Thì rằng người ta đứng đầu một bang, mình không nên làm anh ta mất mặt trước mặt mọi người, cho nên, đành phải mặt nhăn mày nhíu, mặc cho anh ta muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, làm như một cặp vợ chồng ngọt ngào —— dù sao chỉ là game.



Nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy quai quái.



Hai người ôm hôn trong game, ngoài đời là hai người đàn ông, đã thế quen biết nhau……



Càng nghĩ càng quái dị, chuyện đến nước này chẳng còn đường trốn, đành phải bất đắc dĩ, không trâu bắt chó đi cày.



Trình tự kết hôn trong game vô cùng phức tạp, cặp đôi sắp cưới đăng kí kết hôn ở chỗ nguyệt lão, game mô phỏng theo phong cách xưa, tân lang cưỡi bạch mã, tân nương ngồi kiệu hoa, đội ngũ đón dâu xoay thành vòng lớn ở thành, kèn đồng thổi vang, pháo hoa thắp sáng, Chu Châu nhìn hoa cả mắt.



Cuối cùng, đoàn người bước vào hỉ đường, hệ thống vang tiếng: “Giờ lành đã đến, bái thiên địa”, hai nhân vật tân lang tân nương be bé toàn thân màu đỏ thắm, đang quỳ gối ở trung tâm hỉ đường bắt đầu dập đầu.



Bang chúng đứng thành hai hàng bên cạnh xem náo nhiệt, hai người mỗi lần cúi đầu, thì liền hô to mấy câu “Được!” “Ha ha” “Chúc mừng nha!” “Mày xem mông hai người họ cùng nhau vểnh lên rồi kìa” “Đáng yêu quá” thật khiến người ta dở khóc dở cười, Chu Châu dứt khoát không nhìn khung cảnh kỳ dị này nữa, trực tiếp đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy đồ uống.



Lúc đi ngang qua phòng Văn Bân, thấy bên trong lộ ra ánh sáng mỏng manh, Chu Châu cau mày mở cửa, giúp cậu mở đèn, tận tình khuyên bảo:



“Nói với cậu bao nhiêu lần đừng có tiết kiệm tiền điện, lên mạng tối thui, mắt dễ cận…”



Nhấc mắt nhìn, thì thấy Văn Bân đang ngây ngô cười với màn hình vi tính đối diện.



Chu Châu đến gần, chợt phát hiện khung cảnh đó rất quen thuộc, cũng là lễ đường màu đỏ thẫm, bên trong cũng là hai người đang dập đầu.



Điểm khác biệt duy nhất, là bên cạnh không có người xem và tân nương tên Phong Phiêu Phiêu, bái đường xong liền gọi ngọt “Ông xã.”



Ngay sau đó Văn Bân cười ngu.



Chu Châu co rút khóe miệng, trở lại phòng, thấy hai con người be bé ấy đó đã bái đường xong, bang chúng chung quanh bắt đầu bắn pháo hoa chí chóe, màn hình lòe loẹt bởi pháo hoa rực rõ, Chu Châu nhìn vào chỉ thấy choáng.



Nhớ tới hình ảnh Phong Phiêu Phiêu gọi ông xã, Chu Châu ho nhẹ một tiếng, cũng gửi sang một câu “Không cần gọi chồng nhé.”



Vốn là gửi tin tư tán gẫu, kết quả căng thẳng, gửi nhầm sang cửa sổ công chúng.



Mọi người chung quanh bắt đầu ồn ào



“Bang chủ phu nhân không thích xưng hô chồng à? Vậy gọi gì đây?”



“Kêu anh iu hen?”
“Đương nhiên khen anh, bề ngoài anh nhìn được lắm.”



Chỉ bề ngoài, nhưng là bề ngoài nhiều năm trước ……



“Những cái khác?”



“Em sẽ chậm rãi tìm hiểu, sau này sẽ cho anh một cái đánh giá khách quan mà tổng hợp.”



Tại sao người này ăn nói cứ như mấy ông thầy giảng bài? Văn Bân cảm thấy nghi hoặc, càng muốn nhìn thấy dáng vẻ đối phương.



“Ừa, anh đã có hiểu biết nhất định về hình tượng trẻ con của em, em có thể thêm tấm nữa không?”



“Được.”



Bên kia lại gửi ảnh chụp, Văn Bân nghĩ thầm, cô ta chắc không gửi ảnh nhà trẻ nhỉ?



Sau khi mở ra, Văn Bân câm nín, tuy tốt hơn so với tưởng tượng của mình nhưng chẳng tốt hơn là bao.



Cô gửi ảnh tiểu học, còn đeo khăn quàng đỏ, nhưng trông rất kiêu ngạo, mặt chếch



Nhưng mà nhìn sao cũng thấy hơi giống con trai?



“Anh không có hứng thú về giai đoạn học sinh của em, có thể gửi tấm gần đây không? Tiện thể để anh phân biệt nam hay nữ.”



“Ha ha, tiến triển hơi nhanh đó, em còn chưa chuẩn bị tâm lý.”



Hào Hoa Phong Nhã giận, “Tôi đã gửi ảnh cho cô.”



“Thế giới này vốn không công bằng.”



Văn Bân lườm nguýt màn hình vi tính, “Nói thật cho cô biết đi, tôi đưa cho cô là ảnh của bốn năm trước, bây giờ, bề ngoài của tôi đã thay đổi lớn.”



“Em biết, bộ dáng của đồi bại vượt bậc bằng tốc độ phát triển kinh tế sau khi cải cách.”



“Cái đệt.”



“Được rồi, không chọc anh nữa, thời gian nhiệm vụ phu thê sắp đến, mang emlàm nhiệm vụ.”



“Cô đang ra lệnh cho tôi?”



“Đâu dám, xin anh dẫn em làm nhiệm vụ.”



“Còn yếu kém lắm, đi thôi, tôi ôm cô.”



“Vâng.”



Ôm tên kia vào lòng, đối phương ngoan ngoãn không nói câu nào, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.



Văn Bân đột nhiên cảm thấy vô cùng quái dị.



Rốt cuộc tìm được cô vợ ước ao trong game, nhưng hẻo sao, lần này cư nhiên tìm lão hổ dũng mãnh, còn —— chẳng được phân biệt nam nữ.