Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 14 : Trò chơi điên cuồng

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Túy Thanh Phong kéo Hạ Phong vào một phòng đặt tên “Nhà Xác Hạ Túy”, thản nhiên nói: “Cậu đọc bản thảo tôi viết sướng lắm ha.”



Hạ Phong cười khẽ, nói: “Lâu rồi không gặp, bỗng dưng nhớ cậu quá.”



Túy Thanh Phong không nói gì, Hạ Phong lại mỉm cười bổ sung: “Tôi muốn về nước, đến bên cạnh cậu.”



Túy Thanh Phong thoáng im lặng, sau đó mới thở hắt ra, lạnh lùng nói: “Cậu tìm lộn đối tượng động dục rồi hả?”



Hạ Phong im lặng hồi lâu, mới nói nhỏ nhẹ: “Tôi rất phiền ba hội nghị toàn thể kiểu này, thấy bên cạnh cả đống người onl là đã tê hết da đầu, ban nãy đọc trực tiếp lời thoại cậu viết trước kia để phát tiết, cậu có biết, gần đây tôi lo nghĩ chuyện công việc, chẳng có thời gian chuẩn bị.”



Giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ con nít, Túy Thanh Phong chau mày, thản nhiên nói: “Không sao, cậu bận của cậu, chuyện của công hội tôi sẽ giúp đỡ, dạo gần đây tôi đang rảnh rỗi ở không.”



Bên kia lại im lặng thật lâu, “Tuần sau tôi về nước, muốn dọn tới ở nhà cậu hai hôm.”



“Tôi không thích ở chung, tôi giúp cậu tìm chỗ ở.”



“Cự tuyệt thẳng quá đi……” Hạ Phong dường như thở dài thương cảm, “Cậu không nghĩ tới khả năng tôi sẽ thích cậu sao? Chúng ta quen biết bao lâu nay.”



Túy Thanh Phong thản nhiên nói: “Cho dù trên trái đất chỉ còn mình tôi, cậu cũng sẽ không nảy sinh tình cảm ngoài bạn bè với tôi.”



“Cậu chắc chắn?”



“Đúng.”



“Tôi vẫn luôn muốn nói cho cậu biết, kỳ thật —— tôi rất thích cậu, đồ ngốc.”



Hạ Phong nói xong nhảy thẳng qua phòng bên cạnh, đeo tai nghe nhàn nhã nghe ca nhạc.



Túy Thanh Phong vốn ở trong phòng cừng đờ, ho khan một tiếng, quay đầu, bấy giờ mới phát hiện trong phòng của hai người có thêm một người dự thính, sau tên người nọ có dấu đỏ tươi —— viên quản lý kênh, phó hội trưởng của Tiên Giới công hội, Hỏa Diễm.



Vì quyền hạn của cậu ta cao hơn hai người, nên tuy “Nhà Xác” của cả hai có đặt mật khẩu, cậu ta cũng có thể tự do ra vào.



Không biết vào từ lúc nào, cũng không biết cậu ta nghe được bao nhiêu?



Túy Thanh Phong thản nhiên: “Chào Hỏa Diễm, tìm tôi có việc?”



Người đàn ông nói bằng chất giọng dịu dàng đến mức sởn gai ốc: “Thực tủi thân cậu ta, vì giận tôi mà có thể nói nên những lời ấy, haiz, Từ Phong, cậu nói xem tại sao anh ta rắc rối vậy.”



Túy Thanh Phong khụ một tiếng: “Ở trên mạng đừng nên tên tôi, mạng và ngoài đời khác biệt, tôi không quen.”



“Được rồi, tôi tới là muốn nói với cậu một tiếng, phương án quản lý đã đặt ra rồi, hôm nào có thời gian, ba người chúng ta cùng nhau thảo luận, ngoài ra ——”



Dừng một chút, thay đổi giọng nói lạnh lùng : “Ngày trước trong game Hạ Phong là chồng của tôi, chuyện này cậu nên biết.”



Phải rồi, chẳng phải tới ra oai phủ đầu sao?



Túy Thanh Phong trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: “Sau khi việc cậu là nhân yêu bị lộ cậu ta đã không thừa nhận cậu, cậu nói với tôi điều này có ích chi.”



“Hết cách rồi, anh ta vừa thấy tôi, không phải giết thì trốn.” Hỏa Diễm giọng điệu bất đắc dĩ, “Quan hệ chung công hội mà làm ầm ĩ, quả thật hổ thẹn, tôi muốn tiêu tan hiềm khích khi trước với anh ta, trở về làm bạn bè, cậu giúp tôi khuyên anh ta.”



Túy Thanh Phong thấy cậu ta nhảy vào phòng Hạ Phong muốn nói gì đó, Hạ Phong lại lập tức nhảy ra như bị điện giật.



Hỏa Diễm cảm thấy không có ý nghĩa, nay mới ra ngoài.



Trong phòng còn lại hai người.



“Việc bị biến thái quấy rầy rõ thảm.” Hạ Phong đột nhiên nói.



Túy Thanh Phong trả lời: “Cậu có phúc thật, vị tiền nhiệm kia rất “si tình” với cậu đấy thôi.”



“Cậu ta chơi cùng lúc mấy game, có ít nhất mười ông chồng bà vợ, có lúc giả đáng yêu, có lúc giả thâm trầm, có lúc lại giả đê tiện gây chuyện khắp nơi, một chốc nam một chốc nữ, ngoại trừ ID Hỏa Diễm của Tiên Giới, acc nhỏ cậu ta có vô số. Câu nói nổi tiếng nhất của cậu ta là: Giết chóc trong game là trò đùa, tình cảm trong game là đồ bỏ. Tôi ghét kiểu người phóng đãng này.”



Túy Thanh Phong nở nụ cười: “Không tồi, cậu ta phóng, cũng phóng đến rất thoáng a.”



“Nghĩ lại thứ người này gọi tôi là chồng hơn nửa năm, tôi đã thấy bụng cồn cào muốn ói.”



“Tôi cảm thấy cậu ta rất lợi hại.”



“Hả?”



“Cư nhiên có thể gọi người như cậu tiếng chồng hơn nửa năm —— mà chịu đựng không ói.”



Hạ Phong trái lại không giận, mà mỉm cười: “Cậu chung sống lâu với Hào Hoa Phong Nhã, có phải đã hình thành “thói quen tốt” trong lời nói?”
Văn Bân không biết mình nên hộc máu hay nên cười, đối màn hình ngây ngẩn nửa ngày, lúc này mới trở về câu: “Chu ca, sao tôi cứ cảm thấy anh không phải đi làm, mà đi làm mẹ kế cho người ta?”



“Ăn nói lung tung.”



“Đúng rồi, ông chủ các anh, lần trước lúc tôi gặp anh ta, cứ cảm thấy ánh mắt của anh ta kỳ quái, khi nhìn anh thì rất dịu dàng đó.”



“Ha ha.”



“Ha ha là có ý gì, phắc, anh đề phòng hơn được chứ!”



“Tôi biết rồi.”



“Biết gì?”



“Được rồi, cậu mau tới đây, đứng cản trở người ta đánh quái.”



Hào Hoa Phong Nhã đứng bên cạnh Tiểu Mễ Chúc, đột nhiên cảm thấy thái độ nhập nhằng của anh khiến mình chẳng thể hiểu nổi, đành phải gãi đầu không thèm nghĩ nữa.



“Ông xã, anh cẩn thận, đừng chạy loạn.” Phong Phiêu Phiêu nói.



“Được.”



“Chúng mình trò chuyện là được rồi, đánh quái cứ giao cho Long Hành Thiên Hạ và Lão Nguyệt đi.”



“Trò chuyện cái gì?”



“Ví dụ như cuộc sống đại học a, anh tốt nghiệp ở đâu?”



“Rất không may, tôi tốt nghiệp ở đại học A.”



“Thật không? Chúng ta thật có duyên, em cũng tốt nghiệp đại học A.”



“Anh biết, từng xem tư liệu em.”



Hai người buôn dưa chẳng ngó ngàng ai, trực tiếp xem Tiểu Mễ Chúc thành không khí.



Đương nhiên, lúc này Chu Châu đang cùng Tiểu Long Diễn nghiên cứu vấn đề đánh quái, Long Diễn hình như rất vui khi chú Chu đến chơi với mình, ngồi ở trên ghế quơ hai tay, “chú Chu, chú xem kiếm ba con đẹp không này? Lúc trước làm thanh kiếm này tốt không ít công phu đâu đó!”



“Ừ, nhìn rất đẹp.” Chu Châu không rõ kiến thức trang bị trong game, chỉ cảm thấy thanh kiếm kia tỏa ánh hòa quang nhìn đẹp hơn bình thường.



“Đúng rồi, ba con cho chú làm cái pháp trượng, chờ chú đạt cấp thì tặng chú, ha ha.”



“Hả?” Chu Châu dừng một lát, “Vậy ba con còn nói gì?”



“Ba con còn nói, muốn quấn chú đến chóng mặt rồi mới xuống tay.”



Chu Châu sờ mũi, mỉm cười: “Hình như, có chút đạo lý.”



“Ê! Tên ngốc Hào Hoa Phong Nhã bị quái vây công, mau cứu người!”



Trẻ nhỏ hăng hái, chơi game đều rống to hoa chân múa tay vui sướng, Chu Châu vuốt nhẹ tóc tiểu Long Diễn, đứng dậy, đi ra thư phòng, gọi một cú điện toại.



Bên kia truyền đến giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng rất dịu dàng: “Chu Châu, sao vậy?”



“Tôi đang ở nhà anh chơi game với tiểu Diễn này.”



“A……” Đối phương dường như hơi kinh ngạc, hỏi: “Nó bướng lắm, không có phiền cậu chứ?”



“Không đâu, nhưng thật ra tôi chưa qua anh đồng ý đã đến nhà anh, anh phải để ý mới đúng.”



“Cậu quá khách sáo rồi.”



“Khi nào anh về?”



“Năm giờ tối.”



“Tôi làm cơm cho anh trước, anh đừng quá vất vả.” Chu Châu nhẹ cười cười, “Bái bai.”



Long Hành Thiên bên kia lại sửng sốt thật lâu, rồi mới thở hắt ra.



Là phúc không thì họa, là họa tránh không khỏi, không biết Chu Châu đột nhiên thay đổi thái độ với mình, trong hồ lô bán dược gì đây?