Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 3 : Ông chủ tính cách quái dị

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng.



Khi Văn Bân thức dậy, Chu Châu đã quét tước nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, bữa sáng thơm ngào ngạt bày sẵn trên bàn.



Văn Bân bởi quen được Chu Châu chăm sóc, tuyệt không cảm thấy băn khoăn, chạy tới nhà tắm đánh răng rửa mặt xong, liền không chút ngại ngùng nhào vào bàn cơm ăn thủng nồi trôi dế.



Vừa gặm bánh mì, cậu vừa đứng trước gương thắt cà vạt của Chu Châu, nói: “Chu ca, phỏng vấn mấy giờ thế?”



“Chín giờ, còn một giờ nữa, cậu ăn từ từ.”



Văn Bân ăn xong bánh mì, một hơi uống cạn ly sữa, bấy giờ mới đứng dậy, lảo đảo vào trong phòng ngủ lấy tây trang đã được chuẩn bị sẵn ra thay.



Lần đầu tiên mặc tây trang, tuy Chu Châu mua cho bộ đồ này rất vừa người, nhưng Văn Bân vẫn cảm thấy mặc tây trang cực kì khó chịu, đặc biệt là cà-vạt, cứ như muốn bóp chết người ta ấy. Mặc quần áo này, mùa hè nực nội, toàn thân không khỏi đổ mồ hôi.



Đến lúc cùng Chu Châu ngồi ở hành lang, Văn Bân không khỏi căng thẳng nắm chặt tay thành hai đấm, đây chính là lần đầu tiên cậu tham gia phỏng vấn đó…



Tuy rằng vị trí phỏng vấn cũng được coi là thích hợp với chuyên ngành của mình, nhưng theo khe cửa nhìn thấy một loạt các giám khảo nét mặt nghiêm túc, hơn nữa cô nàng mới vừa tốt nghiệp bên cạnh đã khe khẽ run, Văn Bân trong lòng càng khẩn trương.



Chu Châu dường như cảm giác được cậu hồi hộp, nhẹ nhéo nhéo lòng bàn tay của cậu.



“Đừng sợ, cậu cứ coi mấy người đó là…quái trong game đi.”



Văn Bân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Châu mỉm cười khẽ, chợt thấy trong lòng xúc động dạt dào, “Anh so với…”



“So với mẹ cậu còn quan tâm cậu hơn.” Chu Châu bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cậu, “Anh bạn trẻ, tôi có rất nhiều điểm giống mẹ cậu à? Thế nào mà cứ so tôi với bà ấy thế?”



Văn Bân nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên, phọt ra câu: “Hiền thê lương mẫu.”



“Văn Bân.” Bên trong kêu tên cậu.



Văn Bân đứng dậy, xoay xoay cổ tay, đi vào.



Vừa thấy ngồi một loạt cả nam lẫn nữ, Văn Bân trong lòng chột dạ, làm sao có thể coi người ta thành quái trong game mà thản nhiên ứng đối được, đôi mắt kia thật đáng sợ, nhìn lom lom đến ứa mồ hôi sau lưng, trong góc phòng người phụ nữ nọ còn đang cười, cười đến lòng người run sợ.



“Hãy nêu cảm giác của cậu khi đến Long thị?”



“A, theo tôi được biết, tập đoàn Long thị là công ty nội nghiệp rất danh tiếng.”



Những người đó nghĩ đây chính là mở đầu, mỉm cười chờ cậu tiếp tục, mà Văn Bân lại cực kỳ quẫn bách nói: “Tôi hy vọng được làm việc tại đây, để mà…gia tăng hiểu biết về Long thị.”



Văn Bân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, biết thế đã xem cho kĩ mớ tài liệu Chu Châu đưa cho rồi, hiện tại thì vui, không trâu bắt chó đi cày, thành ra ăn không nên đọi nói không nên lời.



Vài người phỏng vấn ghé vào nhau thì thầm trao đổi vài câu, người đàn ông chính giữa mặt vẫn lạnh nghiêm đột nhiên lên tiếng.



“Cậu hy vọng lương bổng là bao nhiêu?”



Văn Bân nhéo nhéo lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Trả thù lao là được.”
“Khi nào thì tôi bắt đầu đi làm?” Chu Châu hỏi.



“Ngày mai.” Long Hành Thiên chuyển qua một tấm danh thiếp, “Trợ lý đặc biệt sẽ được thông qua trong một năm, nếu không hài lòng với công việc, cậu có thể từ chức, đương nhiên, sau này nếu ở lại, đến lúc đó chúng ta thương lượng sau.”



“Tốt, tôi trở về chuẩn bị.”



Xoay người vừa định đi, lại bị Long Hành Thiên chặn đường, “Chu Châu, tôi có thể mời cậu cùng đi ăn tối không?”



Hắn cười chân thành thản nhiên, Chu Châu sắc mặt lại trầm trầm.



Cái thể loại gì mà lần đầu gặp mặt đã tha nhau đến văn phòng nói mình là gay? Nói xong thì chớ lại còn rủ tối cùng ăn cơm là thế nào?



Cơm nước xong sẽ không muốn dẫn vào nhà? Đến nhà sẽ không nhân tiện…



Tuy hắn từng tỏ rõ đối với loại đàn ông “Dịu dàng” như mình đây không có hứng thú, cơ mà, thản nhiên cười nói cùng hắn đi ăn tối, đối với Chu Châu mà nói vẫn là rất có tính khiêu chiến.



“Được, vậy anh phải tốn kém rồi.”



Chu Châu như trước vẻ mặt vân đạm phong thanh tươi cười. Hiển nhiên, anh rất thích khiêu chiến, coi thử hắn có phải thật sự “đơn thuần” là mời ăn cơm mà không có mục đích khác không.



Cũng không phải Chu Châu tự cho mình tốt đẹp gì, chỉ là cảm thấy mình rõ ràng là người tốt nghiệp khoa pháp luật, chẳng biết sao lại được túm vào chức trợ lý đặc biệt, thù lao lại trả cao như thế – rất chi là kỳ quái.



Chu Châu lăn lộn ngoài xã hội ba năm, đương nhiên từng nghe nói qua tấm màn đen nào đó đằng sau cuộc phỏng vấn, cũng gọi là quy tắc ngầm.



Để được công việc tốt, hầu người ta lên giường cũng không hiếm, như loại người có tiền này, làm tình lại giống dùng bữa đơn giản bình thường.



Hơn nữa, mình lại còn là “Trợ lý đặc biệt” – cái chức vị ám muội thế này.



Nói không chừng cái đặc biệt của trợ lý đặc biệt, là ngay tại trên giường.



Nếu hắn thật sự dám làm trò con bò gì với mình, đến lúc đó phản kháng sau, bản thân mặc dù không cao bằng nhưng cũng sẽ không để mặc hắn thích làm gì thì làm, đá hắn thành thái giám cũng không phải việc khó.



Tuy rằng mức lương ấy quả thực rất hấp dẫn, nhưng không sa đọa đến nỗi vì công việc đó mà bán mình.



Lần đầu tiên của mình, còn phải giữ cùng người yêu.



Lúc ngồi trong xe cao cấp có rèm che, Chu Châu trong lòng xoay xoay chuyển chuyển.



Hắn còn trẻ như vậy, bộ dạng đẹp trai, cùng mấy cha già lòng dạ xấu xa hoàn toàn bất đồng, nói chuyện cũng rất lịch sự, có gia giáo, có phong độ.



Đương nhiên, Chu Châu hy vọng nhất, là mình không có nhìn lầm người, nếu hắn thành mặt người dạ thú, thì thật vỡ mộng, thật đả kích.



“Tới rồi, mời.” Long Hành Thiên rất lịch sự giúp Chu Châu mở cửa xe.



Trước mặt, là một nhà hàng Tây sang trọng.