Cho Tôi Một Bát Cháo
Chương 56 : Đuổi theo trốn đi
Ngày đăng: 11:16 18/04/20
Vào thứ sáu, game Thiên Long tạo hoạt động chúc mừng, nhiều nhiệm vụ tặng thưởng.
Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ cần dựa theo chỉ thị tìm nơi trên toạ độ, sau khi tìm xong còn có thể lấy lượng lớn kinh nghiệm.
Người tiếp nhiệm vụ phải thành tổ đội, hơn nữa là một trong quan hệ kết bái, quan hệ phu thê, quan hệ thầy trò.
Hạ Phong không có sư phụ đồ đệ, quan hệ phu thê thì…… Bà xã đã muốn ly hôn rồi, phỏng chừng lại đang núi lửa bùng nổ, tạm thời không đi chọc tới cậu ta.
Đành phải tìm huynh đệ.
Gửi sang cho Túy Thanh Phong một câu”Cậu theo bồi tôi được chứ”, Từ Phong hồi âm lại: “Mạnh bà lão nhân gia rất rảnh, cậu đi tìm bà ấy bồi cùng cậu.”
Hạ Phong mỉm cười: “Để làm chi? Đang bồi bé ngốc Văn Bân à?”
“Biết còn hỏi.”
“Ai, cậu sắp ngọt chết trong dịu dàng rồi đấy, chẳng thèm để ý bạn bè cô đơn quạnh quẻ biết bao a……”
“Có người tặng hàng tới cửa cậu cư nhiên không nhận, hiện tại thiếu hàng còn dày mặt kêu la cái gì? Tự làm tự chịu.”
“Đó đương nhiên, tôi là thà ít mà tốt, thân thể cùng tinh thần của tôi đều rất ưa sạch sẽ.”
“Ai, tôi xem da mặt của cậu là càng ngày càng dầy, bạn già tôi đây còn có chút xúc động bóp chết cậu.”
“Ha ha, tôi với cậu đâu giống nhau, cậu thích đi gặm quả óc chó, tôi càng thích quả óc chó tự nó lột vỏ.”
Từ Phong cười: “Đáng tiếc, quả óc chó nhà tôi mặc dầu ăn ngon, nhưng quả thực rất cứng. Quả óc chó nhà cậu, tuy rằng không có vỏ, bên trong…… Cũng hỏng rồi.”
Hạ Phong cười: “Đồng bệnh tương liên, cũng không uổng huynh đệ lâu năm như vậy.”
“Cậu ta thật muốn xuất ngoại, cậu mặc kệ?”
“Tôi thích thả dây dài câu cá lớn, béo rồi giết mới thấy thú vị.”
Giờ phút này Thần Hỏa đang bị người đuổi giết.
Trước đây ở cái khu này liều mạng thăng cấp, tiểu Ly với Thần Hỏa ở Cổ Mộ đắc tội cả đống người, cừu gia vô số.
Sau Thần Hỏa lại lập acc nhỏ tới khu bọn Hạ Phong, đám người đó liền đem cừu hận chuyên chú đặt lên mình tiểu Ly, mà bây giờ, tiểu Ly không chơi game, cừu hận của bọn họ lại chuyển tới trên người Thần Hỏa, hơn nữa bởi tích lũy thời gian mà trở nên càng thêm sâu đậm.
Đáng tiếc acc Nga Mi của Thần Hỏa hoang phế đã lâu, không chơi khu này cũng đã lâu, đám người khi trước bị làm nhục nay cấp bậc cao hơn mình, đánh không lại.
Vì thế Thần Hỏa chỉ im lặng ngồi trên đường cái Lạc Dương phơi nắng.
Kênh loa có người mắng liên tiếp: “Thần Hỏa nếu mày mang chủng thì lăn ra đây nhận chết cho bố! !” “Thần Hỏa mày thật không biết xấu hổ! Có bản lĩnh lăn đến Nhạn Nam nhá!”
Thần Hỏa vẫn mặt dày như cũ, chẳng đau chẳng ngứa.
Mấy từ vũ nhục này, tựa như xem hòn đá nhỏ bỏ vào sa mạc, một tí động tĩnh đều không có.
Nhưng Hào Hoa Phong Nhã sau lại xem không nổi, trở về câu: “Tụi bây đều cút về trong nước ối lại đi! ! Tiểu Ly không chơi thì tụi bây còn mắng cái gì mà mắng, như chó sủa không tha, có phiền hay không hả? !”
Mắng một câu lại im, phỏng chừng là đang bị Từ Phong giáo huấn.
Hạ Phong cầm lên thanh kiếm kim quang lấp lánh, mỉm cười.
Cửa Nhạc Nam đột nhiên thổi qua một cơn âm phong, thuận tiện xách đi vài hồn phách, đem tập trung tới âm tào địa phủ.
Nhóm hồn phách hai mặt ngó nhau, phát hiện trong danh sách cừu nhân thêm chung một cái tên —— Hạ Phong.
Thật sự chẳng biết tại sao, đang yên đang lành, sao lại đột nhiên nhảy ra một thằng cấp cao biến thái, mang theo Bảo Bảo công kích đáng sợ, hướng bọn họ phóng cái kỹ năng, hạ vài đao đem người giết sạch.
Hạ Phong là ai? Quan hệ gì tới gã?
Mọi người quay hồn về Lạc Dương, phát hiện Thần Hỏa vẫn bình tĩnh ngồi ở đó phơi nắng.
Vây quanh anh ta đánh giá hồi lâu, anh ta mới vỗ vỗ quần áo đứng lên, khẽ cười nói: “Các bác vây quanh tôi có việc sao?”
Vừa rồi mắng giữa ban ngày, lãng phí nhiều tiểu loa như thế, chẳng lẽ nó mắt mù?
Thần Hỏa cười nói: “Tôi mới vừa tỉnh ngủ, có chuyện gì sao?”
Mọi người khí tuyệt.
Mày ở trên đường cái Lạc Dương ngồi ngủ? !
Tư thái còn ra vẻ không liên quan tới mình, thật sự làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi! !
Chờ thân ảnh Nhạc Viêm biến mất ở trước mắt, Hạ Phong mới cười khẽ lắc lắc đầu.
Chồng đi ra phiêu kĩ, vợ cư nhiên mua đơn, Hỏa Hỏa nhà mình a…… thiệt là mạnh mẽ quá à.
Bất quá hiện tại xem ra, vỏ óc chó cũng sắp nứt, ai…… Theo đấu với bánh quẩy già tôi đây, cậu nên mềm một chút chớ?
Lúc Nhạc Viêm tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy một màn hình ảnh.
Thiếu niên tên tiểu Trình, đang bị Hạ Phong đè trên chiếc so pha da mềm mại hôn môi, tiếng rên rỉ mơ hồ vẩn vương trong phòng, cực ám muội.
Nhạc Viêm trên người chỉ quấn quanh tấm khăn lông che đi bộ vị trọng điểm, vẻ mặt hững hờ ngồi xuống bên cạnh, nhếch lên đôi chân thon dài, cầm lấy ly rượu thuỷ tinh trong suốt, nhẹ nhàng nhấm nháp vị rượu thơm nồng.
Ngắm hai người bọn họ nửa ngày, đột nhiên, như nhìn thấy trò hay, ý vị thâm trường nở nụ cười.
Sau nửa ly rượu lót bụng, thiếu niên bên cạnh rốt cuộc được Hạ Phong buông ra, sắc đỏ mê người trên mặt chưa tan.
Hạ Phong dùng hai chân chen vào thân thể thon dài của thiếu niên, hơi cong cong khóe miệng, trêu đùa: “Em thẹn thùng quá nha.”
Thiếu niên cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng rụt lui cổ: “Hạ tiên sinh……”
“Tôi hôm nay mang bằng hữu đến, em đi hầu hạ anh ta, thế nào?”
Thiếu niên rụt rè nhìn Nhạc Viêm, Nhạc Viêm cười nói: “Không cần, chính cậu hưởng dụng là tốt rồi.”
Hạ Phong sờ sờ đầu của cậu ta, “Ngoan, em về trước đi, lần sau lại đến tìm em.”
“Vâng.”
Chờ cậu ta được Hạ Phong mỉm cười tiễn bước, Nhạc Viêm mới bình tĩnh nói: “Mu bàn tay cư nhiên không có sưng lên, quả thật là hiếm thấy.”
Hạ Phong đem bàn tay đến trước mặt Nhạc Viêm: “Cậu tới hôn một cái, mau chóng sẽ sưng, làn da của tôi đối cậu rất mẫn cảm.”
Nhạc Viêm không chút biểu cảm như trước, cúi đầu uống một hớp rượu, thản nhiên nói: “Có cần thiết ở trước mặt tôi giả bộ hôn môi sao? Tôi đâu phải ngày đầu quen biết cậu, ha ha, cũng không biết hôn qua bao nhiêu người. Tỏi trên đỉnh đầu cậu lớn chưa đủ? Giả bộ một tí lại chẳng giống đâu.”
Hạ Phong cười mà không đáp.
Nhạc Viêm hỏi: “Sao không cùng cậu ta làm thật? Cơ hội khó được, tôi còn mời khách.”
Hạ Phong nhún nhún vai: “Hôm nay không hào hứng, diễn trò cho cậu xem, tôi còn tưởng cậu chịu chút giấm chua.”
“Tôi vị chua quá nhiều, không dễ ghen.”
“Phải không?”
Nhạc Viêm cười cười, đem ly rượu trên bàn đẩy sang, nói sang chuyện khác: “Muốn nếm thử không? Rượu mới ra, cũng không tệ lắm.”
“Không hạ độc?”
“Hạ, cậu dám uống?”
Hạ Phong cười tiếp nhận, lại còn đem ly rượu uống hết ngay.
“Đương nhiên uống.” Nói xong lại không biết xấu hổ bỏ thêm câu: “Cậu, chính là độc của tôi.”
Nhạc Viêm hướng Hạ Phong cười xán lạn, “Nga? Nói như vậy, cậu đem tôi ném vào trong nước lạnh, nguyên lai là vì tiêu độc à.”
Hạ Phong cười mà không đáp.
Thật lâu sau, Hạ Phong mới thấp giọng nói: “Thật sự hạ dược?”
Tận lực hạ thấp thanh âm, tựa hồ đang kiềm nén tình tự bị kích thích trong cơ thể.
Nhạc Viêm đẩy kính mắt, bình thản nói: “Tôi vừa nhắc cậu rồi, trong rượu là có thuốc, thuốc giục tình hàm lượng khá lớn.” Hơi vênh vênh khóe miệng, “Mới nghiên cứu chế tạo thành, cậu không phải rất thích hưởng lạc à, cho nên để cho cậu nếm thử.”
“Cám ơn cậu, cậu đối với tôi rất tốt.” Hạ Phong mỉm cười, kéo mu bàn tay của Nhạc Viêm qua hôn một cái. Tuy rằng nhịp thở đã muốn thay đổi, Hạ Phong vẫn duy trì tư thái tao nhã như trước: “Không thấy cậu động vào ly rượu này, cậu là để tiểu Trình hỗ trợ mang vào?”
Nhạc Viêm mỉm cười sáp lại gần, một bên kéo Hạ Phong lên giường, một bên mỉm cười nói: “Cậu có thể diễn trò, tôi cũng có thể nha. Rượu mời cậu không uống, tôi chỉ có thể đút cho cậu rượu phạt. Tôi đút cậu không cần, chỉ có thể mượn đao giết người, đúng chứ?”
Hạ Phong nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng như buông bỏ mà thở dài một hơi khe khẽ.
“Rất đúng.”
Nhạc Viêm cong ngón tay, khăn mặt bên hông liền rớt xuống, thân thể thon dài mềm dẻo bại lộ dưới ánh sáng, làm cho Hạ Phong hơi nheo mắt lại.
Bàn tay linh hoạt bắt đầu chậm rãi cởi áo sơmi của Hạ Phong, một cúc rồi một cúc cởi thực chầm chậm, cực cẩn thận, giống như muốn để đối phương khắc sâu nhớ kỹ quá trình này.