Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 58 : 419 nghiệt duyên

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Có ai sẽ ngốc đến nỗi yêu đối tượng tình một đêm chứ?



Bởi câu này, kí ức chợt hiện rõ nét trong đầu.



Khi đó cả hai đều còn trẻ, Hạ Phong vừa mới tốt nghiệp đại học, Nhạc Viêm so với Hạ Phong nhỏ hơn một lớp.



Bên cạnh thành phố có nhiều trường đại học, Hạ Phong với Từ Phong cùng học chung trường, Nhạc Viêm thì lại học trong đại học y khoa ở đằng xa, cánh cổng hai trường mặc dầu xa xa trông nhau, song hai người chưa từng có dịp cùng xuất hiện nào.



Sau đó, trong một lần hội liên nghị trường bên, ngoài ý muốn gặp nhau.



Vũ hội tuy rằng gọi là quan hệ hữu nghị, mục đích chính yếu vẫn là dành cho các nam nữ độc thân một cơ hội gặp gỡ lý tưởng.



.



Nhạc Viêm đối mấy này chẳng dám hứng thú, chỉ là bị lớp lôi kéo ép buộc cho gom đủ số. Bởi vì anh rất rõ tính hướng của bản thân, sợ bạn nữ sẽ để ý mình, vì thế tìm một góc không thu hút để uống rượu.



Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc bùng nổ, vờn quanh các thân thể nhảy múa của trai xinh gái đẹp ——



Trong vũ hội huyên náo, Hạ Phong với Từ Phong vẫn ngồi gần tán dóc chẳng xem ai ra gì, gương mặt đẹp trai, thu hút ánh mắt bao người.



Có hai bạn nữ xinh đẹp mạnh dạn, tới mời họ khiêu vũ.



“Học trưởng, có thể mời anh nhảy một điệu không?”



Từ Phong trái lại lãnh đạm đáp ứng, còn Hạ Phong thì nhíu mày, cười gian gian: “Rất xin lỗi nha, chân anh bị bong gân.”



Lúc ấy, Nhạc Viêm chỉ cảm thấy tên đó quá kiêu ngạo vô lễ, không khỏi cười nhạo khẽ một tiếng, cũng không để ý.



Bởi do quá ồn ào, Nhạc Viêm ra ngoài hít thở không khí trong lành, ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Phong ở bên hoa viên, một mình tựa vào tường hút thuốc.



Động tác hút thuốc của anh ta thực tao nhã.



Ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, lúc bật hơi hơi ngẩng lên làm lộ ra chiếc gáy xinh đẹp, từng vòng khói vẩn vương chung quanh, làm cho gương mặt anh như ẩn như hiện.



Hạ Phong của khi đó, phi thường kiêu ngạo, ngũ quan tinh tế mang theo khí chất tao nhã riêng biệt, mái tóc nâu dài rủ tới vai, tóc mái cũng được cắt tỉa cực mốt.



Nhạc Viêm còn tưởng rằng anh học mĩ thuật hội hoạ.



Nguyên bản chẳng nghĩ chủ động qua lại, đáng tiếc Hạ Phong da mặt dày cứ như đang ở nhà mình, lười biếng dựa vào vách tường, duỗi ra đôi chân thon dài, chặn đường đi của Nhạc Viêm.



Nhạc Viêm nhẹ nhàng đẩy kính mắt, thản nhiên nói: “Xin nhường.”



Hạ Phong nâng lên khóe miệng: “Chân tôi bị bong gân, hổng nhếch nổi.”



Nhạc Viêm nheo lại con mắt, “Vậy cậu từ trong phòng khiêu vũ ra tới hoa viên, là dùng thuật dịch chuyển tức thời sao?”



Hạ Phong cười: “Thuật dịch chuyển tức thời thì tôi chưa học được, tôi chỉ là giao trái tim đặt trên người cậu, thân thể tự nhiên chạy đến trước mặt cậu.”



Nhạc Viêm cúi đầu cười khẽ: “Tôi không thích bị người đùa giỡn.”



Hạ Phong nhún vai: “Được rồi, tôi cũng đâu thích ép buộc người khác.”



Nói xong, liền đem chân thu về, một bên còn than nhẹ : “Đau quá ngao……”



Nhạc Viêm muốn đi về trước, tên nào đó không biết xấu hổ lại vội chìa chân ra một nửa.



Nhạc Viêm không ngờ anh ta cư nhiên vô sỉ như thế, thân dưới không phòng bị bèn ngã tới trước, được Hạ Phong cười cười mở vòng tay, ôm vào lòng.



Lấy tư thế gần sát đầy ám muội, bóp tắt tàn thuốc, vòng khói cuối cùng còn cố ý hà nhẹ lên mặt Nhạc Viêm.



Chờ sương khói tan đi, gương mặt của Hạ Phong ở phía trước trở nên rõ ràng hơn, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra một tia trêu tức, khóe miệng nhếch lên một độ cong cố định, nét cười đáng đánh cực kì.



“Thế nào, chủ động ôm ấp yêu thương như thế, có phải vừa ý tôi rồi chăng.”



Sắc mặt Nhạc Viêm vẫn cực kì trấn định như cũ, chỉ thản nhiên đáp lại câu: “Tôi nghĩ, nếu dùng da mặt của cậu xây tường thành, vậy nhất định rất ư vững chắc.”



Hạ Phong cười: “Mặt trên thì dùng da mặt cậu làm giấy dán tường, đôi ta liền viễn vĩnh không rời xa, đúng không?”



Nhạc Viêm mỉm cười, đứng dậy, tiến đến bên tai Hạ Phong nói mờ ám: “Tên của tôi có hai cái hỏa, chơi lửa, cẩn thận tự thiêu nha.”



Cuộc gặp mặt đầu đó cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, ấy nhưng lại khắc sâu trong trí nhớ.



Nhạc Viêm chưa từng tin nhất kiến chung tình, nhưng sau một quãng thời gian, quả thật sẽ không khỏi nghĩ đến anh ta.



Anh ta tao nhã, anh ta cao ngạo, vẻ cười trêu tức của anh ta —— có một loại mị lực khiến người khác kinh sợ.



Hơi thở ôn nhu cùng tà ác ấy, đã kết hợp hoàn mĩ trên người anh ta.



Nhạc Viêm giải thích cho bản thân rằng: có lẽ trường học gay quá ít, cho nên mới không nhịn được nhớ tới đồng loại thôi.



Bởi vì anh ta mặt dày đùa giỡn mình, Nhạc Viêm liền xác định anh ta là gay, đàn ông tính hướng bình thường, ai lại biến thái đến nỗi ở trong hoa viên chắn một người cùng giới, còn ôm còn nói mấy lời mờ ám?



Trước kia không quen biết, cho dù đối phương từ trước mặt anh đi qua, cũng sẽ chẳng thèm để ý.



Nhưng sau khi biết nhau rồi, đột nhiên cảm thấy, cơ hội nhìn thấy anh ta nhiều hơn.



Gần trường học có rất nhiều quán ăn ngon, sinh viên ăn ngấy sẽ thường xuyên ra ngoài cải thiện đồ ăn.



Mùa hè năm ấy nóng hầm hập, lúc Nhạc Viêm chịu không nổi mới chạy ra quán ngọt gần đó ăn chè đậu xanh, không ngờ Hạ Phong đã ở đấy, đương nhiên, ngồi đối diện anh ta là một người con trai khác, hình như hay cùng anh ta như hình với bóng.



Hai người bọn họ chắc hẳn là người yêu, nghĩ vậy, trong lòng không hiểu sao lại thấy mất mác.



Loại tưởng niệm đơn thuần lại ngây ngô này, do trông thấy vẻ mỉm cười ăn ý khi bên nhau của anh ta với “Người yêu”, mà dễ dàng sụp đổ.



Còn tưởng rằng đoạn duyên phận ngoài ý muốn cứ vậy mà kết thúc, không nghĩ tới, lúc nhàm chán đi bar, lại gặp Hạ Phong lần nữa.



Lần này anh ta là một mình.



Ngồi ở trước quầy bar điên cuồng uống rượu, dường như tâm tình không tốt.
Cuối cùng, sự cân bằng nhỏ nhoi này, hoàn toàn xong rồi.



Là lỗi của ai?



Tự cho rằng anh ta thích mình, cho nên mới yêu cầu anh ta đối mình một lòng.



Nếu như không có hy vọng xa vời, thì sẽ không thất vọng như bây giờ, mối quan hệ bạn giường đẹp đẽ vẫn có thể duy trì.



Thế nhưng, thích anh ta, cho nên mới không kiềm được muốn độc chiếm anh ta, ham muốn độc chiếm này…… Ngược lại đã thành trói buộc.



Cũng thành kẻ phá vỡ mối quan hệ này.



Động tác kịch liệt hãy còn tiếp tục.



Không còn khoái cảm, chỉ là cơn đau kịch liệt vô biên vô hạn.



Không còn dịu dàng.



Không còn nét cười.



Thậm chí không còn lời nói.



Ôn nhu, vốn từng nghĩ chỉ thuộc về mình, vào thời điểm bị phá vỡ, nguyên lai là đau tê tâm liệt phế như thế.



Chờ khi động tác cuối cùng chấm dứt, chất lỏng trắng đục hoà lẫn cùng máu, gra giường hỗn độn, những vệt móng tay đáng sợ trên vai, những vết thương khắp người……



Hạ Phong vẻ mặt ảm đạm, nhẹ nhàng ôm anh, “Tôi……”



Bị Nhạc Viêm bình tĩnh cắt ngang: “Chia tay đi, tôi mệt rồi…… Thật sự.”



Sau đó nhắm mắt lại, trên mặt vẫn là nét mặt lạnh lùng như trước, giống như vừa rồi, chỉ là trình diễn một tuồng kịch mà thôi.



Hạ Phong nhìn máu tươi chói mắt trên gra giường, những câu “Tôi đã quá tức giận, rất xin lỗi” “Tôi là do ghen tị” “Tôi bị cậu làm giận điên lên” “Tôi quá yêu cậu” này……



Hết thảy, đều bị biểu tình lạnh lùng đối phương làm tắc nghẹn bên môi, nói không nên lời.



Giằng co thật lâu, không ai mở lời.



Vẻ trầm lặng khiến người ta khó thở, mùi tinh dịch lẫn máu tươi sộc lên, quanh quẩn quanh hai người.



Như đang tuyên bố mối quan hệ đã vỡ tan.



Thật lâu sau, Hạ Phong nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Viêm, ôm anh vào phòng tắm rửa sạch thân thể.



Dùng nước ấm nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể bị chà đạp ra những dấu vết dữ tợn. Hậu huyệt sưng đỏ có chút vết máu khô, dính ở phía trên, được nước hoà nhạt, nhiễm đỏ bồn tắm.



Hạ Phong yên lặng giúp anh rửa sạch, sau khi tắm xong, nhẹ nhàng thoa dược cho anh, thay bộ quần áo sạch sẽ.



Thậm chí đem hành lý của anh đóng gói tốt.



Nhạc Viêm cố chấp đứng dậy, kéo rương đi ra ngoài.



Bị Hạ Phong mạnh mẽ ngăn lại.



“Ngày mai lại đi, cậu bị thương.”



Nhạc Viêm không nói chuyện, lạnh lùng nhìn anh ta thay chiếc gra giường vấy bẩn, sau đó đứng lên, ôm lấy mình, cùng nhau nằm ở trên giường.



Đêm đã khuya, Nhạc Viêm nhanh chóng vào giấc ngủ.



Trong mơ mơ màng màng, nghe thấy anh ta dùng giọng nói khàn khàn gọi tên mình.



“Viêm…… tại sao……”



Giọng nói ấy, lại như tiếng rên của dã thú bị thương.



Sáng sớm hôm sau, Nhạc Viêm sớm đã rời giường, kéo rương đi ra ngoài.



Khi tới cửa, Hạ Phong đột nhiên nói: “Nếu cậu muốn ở phía trên…… Kỳ thật tôi có thể……”



Trả lời anh, là một câu nói lạnh lùng của Nhạc Viêm.



“Ai sẽ ngốc đến nỗi yêu đối tượng tình một đêm nhứ, Hạ Phong, chúng ta cũng nên chấm dứt rồi.”



Nụ cười lạnh tới cực điểm, cùng với, tiếng dùng sức sập cửa.



Hạ Phong trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi hơi thở trong phòng của anh trở nên lạnh buốt, thẳng đến khi sắc trời bên ngoài dần dần sáng ngời.



Khi điện thoại đột nhiên rung chuông, mới lấy lại tinh thần.



“Alô, Từ Phong này…… Ba mẹ cậu cho cậu đi xem mắt? Không tồi nha. Thanh âm của tôi? À, cảm mạo mà thôi. Đúng rồi, quyết định xuất ngoại lúc trước của tôi, ừ…… Vốn định ở lại một năm chờ cậu ấy tốt nghiệp, bất quá hiện tại xem ra, đã không cần phải……… ừ…… tôi chút nữa sang bên cậu lấy hộ chiếu…… rồi đặt vé máy bay hôm nay nữa.”



Cúp điện thoại rồi lặng lẽ ngồi trên giường một lát, sau đó thu dọn hành lý.



Ngày đó có lẽ có người trộm rơi nước mắt, bởi vì không chỉ một người, khi đến buổi trưa, bầu trời cũng đúng lúc hạ xuống cơn mưa.



Có hai người kéo chiếc vali nặng trịch trên đường, một người tới sân bay, một người quay về ký túc xá.



Cơn mưa nhỏ rơi rả rích cả ngày, phai đi chút nỗi buồn nồng đậm.



Tuổi trẻ điên cuồng, quãng thời gian đơn thuần ấy, cuối cùng thành dấu chấm tròn trong bức tranh mưa.



Ai sẽ yêu đối tượng tình một đêm chứ?



Đứa ngốc nào sẽ đây?



Cho dù đã yêu, thì có tên ngốc nào bằng lòng vứt bỏ kiêu ngạo, mở miệng trước đây?