Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 6 : Tiểu Mễ Chúc mới vào game online

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


”Văn Bân, cậu đang làm cái gì đấy? Mới sáng sớm mà kêu cứ như giết heo, canxi oxit cái gì? Mau tới ăn điểm tâm.”



Nghe Chu Châu gọi, Văn Bân lúc này mới bực mình tắt máy tính, vào WC qua loa rửa mặt, sau đó ra ngồi bàn cơm, bắt đầu ngấu nghiến bánh mì.



Liếc nhìn sang thì thấy Chu Châu bữa nay mặc một thân tây trang màu trắng, tóc tai chải chuốt vô cùng gọn gàng, làm tôn lên các đường nét nhu hòa trên gương mặt anh.



Chu ca cười rộ lên trông rất đẹp, điển hình trai đẹp Đông phương.



Văn Bân thầm nhận xét trong lòng, cúi đầu gặm bánh mì, “Anh mấy giờ đi làm?”



“Tám giờ.”



“Làm việc gì?”



“Trợ lý đặc biệt.”



Văn Bân phụt ra cả sữa lẫn bánh mì, sau đó cầm lấy khăn tay kế bên lau miệng, co rút khóe mồm, nói: “Trợ lý đặc biệt? Những ông chủ lớn tìm sự giúp đỡ đặc biệt, giúp giúp thành ra giúp luôn trên giường, anh không phải phỏng vấn làm cố vấn pháp lý sao, thế nào lại giúp đặc biệt rồi?”



Chu Châu mặt nhăn mày nhíu, “Anh ta không phải người như thế, cậu đừng nói lung tung.”



“Hứ, tui đúng là lòng tốt bị xem thường.”



Chu Châu cười nói: “Chứ không phải lư can phế sao?” (lư can phế = lòng lang dạ thú, lư là con lừa)



“Đừng có đề cập đến con lừa, tui rất mẫn cảm với từ này.”



Nhớ tới cái bản mặt con lừa của Túy Thanh Phong đã muốn nổi nóng, liên lụy từ lừa từng là tiếng chửi yêu thích nhất, thiệt chả nỡ vứt bỏ.



“Tôi tới công ty, cậu đừng cả ngày cứ chơi game.” Chu Châu đứng dậy, chuẩn bị rời cửa.



“Đã biết, Chu bà bà.”



Chu Châu quay đầu lại lừ cậu một cái, sau đó bất đắc dĩ cười cười.



Tới công ty, lên thang máy tới tầng cao nhất, đẩy cửa ra, thì thấy tổng giám đốc bên trong, ngoài ra còn một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng đang bàn chuyện gì đó với Long Hành Thiên.



“Anh đoán không sai, hợp đồng của họ quả thật có lỗ hổng, tôi ngày hôm qua đã liên lạc với phía bên kia, lấy được tư liệu có lợi cho bên ta.”



“Thắng lớn chứ?”



“Giám đốc Long, Tiêu Phàm tôi đã kiện, thì không hứa hẹn điều gì, nhưng tôi cam đoan sẽ dốc hết sức lực.”



“Ha ha, tôi hiểu mà, tôi cũng tin tưởng năng lực của cậu. Có điều chuyện đưa tư liệu cỏn con này phải để cậu tự mình đi một chuyến, quả thực rất áy náy, việc này có thể trực tiếp điện thoại cho tôi.”



Tiêu Phàm ngữ khí nghiêm túc: “Mục đích chính của tôi là tìm anh, đưa tư liệu chỉ là thuận tiện.”



Long Hành Thiên gật gật đầu, nở nụ cười: “Vẫn là cám ơn cậu. Thắng, tôi mời cậu ăn cơm, thua…Cậu mời tôi ăn cơm.”



“Ok, không thành vấn đề.” Tiêu Phàm đứng dậy, quay đầu đi, nhìn thấy Chu Châu phía sau, khẽ cười cười rồi rời đi.



Chu Châu nhìn bóng lưng của cậu ta, không khỏi cảm thán, hồi trước không qua lại với cậu ta, về sau càng không có cơ hội, kể ra cũng có chút tiếc nuối.



“Sớm.” Long Hành Thiên lộ ra ý cười dịu dàng với Chu Châu, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”



“Uhm.”



“Cậu ở cùng người khác?”



“Đúng vậy, em họ… tôi.” Dù sao quan hệ của mình với Văn Bân phải tìm hiểu đến trên một thế hệ, giải thích là em họ cũng tạm được.



“Sau này cậu có thể phải giúp tôi tăng ca thường xuyên, hay là chuyển tới chỗ tôi nhé?”



Giật mình trước yêu cầu đột ngột của hắn, Chu Châu vội vàng lắc đầu khẽ cười nói: “Không được, như vậy ngược lại bất tiện.”



“Tan tầm cùng về một lúc, không phải tiện lợi hơn sao? Nếu tăng ca muộn, tôi đưa cậu về.”



“Tôi ở chỗ kia quen rồi.”



“Chỗ cậu cách đây quá xa, mỗi ngày ngồi xe buýt cũng phải hơn nửa tiếng.”



Thì thế, nhưng cũng đâu tới nổi phải dọn đến chỗ ông chủ chứ.



“Cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu phòng riêng, sinh hoạt cá nhân không hề ảnh hưởng lẫn nhau.” Long Hành Thiên tự tiện quyết định, Chu Châu có chút nhíu mày không vui.



“Khụ.” Long Hành Thiên ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Có phải thấy tôi chuyên chế quá không? Thật xin lỗi, nếu cậu không muốn, lúc nào cũng có thể trở về, đêm nay đến nhà tôi xem xem rồi bàn tiếp, được chứ?”



Khẩu khí hắn dịu xuống, trên mặt cũng lộ ra thần sắc nhu hòa, Chu Châu xuôi theo cho hắn đường lui, nhẹ nhàng gật đầu, “Được rồi, anh sắp xếp công việc cho tôi trước đã.”



Long Hành Thiên mỉm cười gật đầu, giao cho anh tư liệu Tiêu Phàm mang đến, còn cả đĩa CD trong máy tính cho Chu Châu chỉnh sửa lại.



Chu Châu hiểu rõ, có rất nhiều tư liệu bí mật riêng hắn không muốn cho Tiêu Phàm biết, cho nên mới để anh – một người từng học qua luật lấy phần yêu cầu của toà án, mà không phải để Tiêu Phàm tự mình điều tra, có thể thấy hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn Tiêu Phàm, hình như là hợp tác bất đắc dĩ trên toà.



Sự đối đãi hết sức khác biệt của hắn, làm cho Chu Châu trong lòng có chút không thoải mái.



Yên tâm giao mấy thứ này qua đây, không sợ mình là gián điệp thương mại sao?
Trời cho ta tài tất nhiên không phải để bỏ đi,



Nghìn vàng tiêu hết rồi lại có



Mổ dê giết trâu để rồi cùng vui say,



Mỗi lần uống đủ 300 chén rượu,



Này Bác Sầm và Bác Đan Khâu!



Sắp mời rượu, chớ nên ngừng chén.



Ta vì các người mà hát một bài



Xin hãy vì ta mà lắng tai nghe.



Nhạc hầu và món ngon là thứ chi chi



Sao bằng say hoài không mong tỉnh.



Xưa nay thánh hiền đều im bặt



Chỉ có kẻ say là tiếng để muôn đời.



Trần Vương xưa mở tiệc tại cung Bình Lạc cũng vậy,



Rượu ngon đáng nghìn đồng một đấu mà vẫn tươi cười thoải mái,



Ai bảo ta ít tiền?



Hãy mau mua rượu về để ta cùng nhau uống cạn



Ngựa năm sắc, áo nghìn vàng



Này con ơi hãy mang đổi lấy rượu ngon



Để ta cùng các bạn diệt tan nỗi sầu.



“Cái đó không tính, cho làm quen với cổ văn trước không tốt à?”



“Ba còn bắt cho con rửa WC.”



“Đấy là việc phải làm, làm việc nhà rèn luyện thân thể không tốt à?”



“Còn bắt con làm rất nhiều phép tính số học.”



“Mày lần trước mua đồ bị người ta lừa, thiếu mất mười đồng tiền, làm nhiều phép tính không tốt à?”



“Ba nói cái gì cũng tốt, ai kêu ba là ba của con.” Long Diễn có chút tủi thân bĩu môi, “Ba, ba kêu chú ấy vào game rốt cuộc có rắp tâm bất lương gì?”



Bị Long Hành Thiên cười khẽ vỗ vỗ cái ót: “Dụng ý của ba thực lương, mày sẽ chóng hiểu thôi.”



“Thực lương?”



Chu Châu đẩy cửa ra, trông thấy cha con hai người đứng ở trước cửa đồng loạt quay đầu lại.



Long Hành Thiên nhẹ nhàng cười: “Tôi tới gọi cậu ăn cơm chiều, đêm nay ở lại đi, nếm thử chút tay nghề của tôi.”



Chỗ này có trò chơi chữ của chị Điệp nè: Thực trong Trung Thực (thật) và Ẩm Thực (ăn) đọc pinyin gần giống nhau, Chu Châu nghe hêm rõ và anh Long ảnh bẻ qua là GỌI CẬU RA THỰC LƯƠNG, tức là ĂN CƠM đó mà…



Chu Châu gật gật đầu, rồi nói với Long Diễn: “Tiểu Diễn, chú không chơi game đâu, mới tới dã ngoại đã bị chết.”



Long Hành Thiên quay đầu đi chỗ khác, dường như đang nhịn cười, Long Diễn lại gục đầu xuống thì thào: “Có gì đâu, dù sao cũng có người kéo chú mà.”



Chu Châu không nghe rõ, cười hỏi: “Con nói gì?”



Long Hành Thiên sờ sờ tóc thằng con, nói với Chu Châu: “Nếu cậu thích chơi game này, Tiểu Diễn sẽ giúp cậu, nó bây giờ cả ngày nhàn rỗi chẳng có gì làm, ngay cả nhà vệ sinh còn chà sạch, đúng không Tiểu Diễn.”



Long Diễn dạ một tiếng, ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào với Chu Châu.



“Chú ơi, con nghe ba nói chú học pháp luật sao?”



“Ừ?”



“Ngược đãi trẻ em phải ngồi tù đúng không ạ?”



Không đợi Chu Châu trả lời, Long Hành Thiên lại cười sờ sờ đầu thằng con, ngón tay không cố ý dừng ở kế bên lỗ tai thằng nhóc làm ra ám chỉ muốn nhéo, mềm mại nói:



“Con hỏi cái này để làm gì?”



“Cháo con nguội rồi, con đi húp cháo.” Long Diễn chạy trốn xuống nhà bếp.



Chu Châu thiệt không rõ cách chung sống của cha con họ, nhìn Long Hành Thiên cũng vào bếp theo, đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu.