Cho Tôi Một Bát Cháo

Chương 64 : Phiên ngoại

Ngày đăng: 11:16 18/04/20


Nắng ngoài trời theo cánh cửa mở len vào trong đại sảnh rộng lớn.



Hòa trong căn phòng ấm áp.



Cậu trai trẻ đẩy cửa bước vào.



Nắng trời rọi lên ghế salon, lộ ra hình dáng của một người đàn ông ngủ trên ghế salon đang khẽ cau mày, chăn cũng bị đá xuống đất.



Cậu trai trẻ khẽ cong khóe môi thành một nụ cười mỉm, đến gần, cầm lấy chăn, nhẹ nhàng đắp lên người nọ.



“Đã về rồi?” Đỉnh đầu vang lên một giọng nói dịu dàng.



Chu Châu từ nhà bếp đi ra, do vừa mới nấu cơm nên còn chưa cởi chiếc tạp dề trắng, điển hình cho cách ăn mặc của người đàn ông nội trợ. Anh khẽ cười, nhìn chăm chú vào Long Diễn.



“Vâng, ba.” Long Diễn lên tiếng, quay đầu chỉ chỉ người đàn ông đang cau mày trên ghế salon: “Đừng nói ổng ngủ tới tận giờ nha? Ngủ phát tới lúc trời tối mịt, ổng lợi hại thiệt đó.”



Chu Châu nhìn về Long Hành Thiên đang ngủ say, ánh mắt lộ ra nét dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Anh ấy gần đây quá mỏi mệt, tối qua tăng ca đến tận nửa đêm mới về, sợ làm ồn ba nên ngủ trực tiếp ở ghế salon.



Long Diễn nhíu nhíu mày.



Nhìn kỹ, gương mặt hai cha con họ có chút giống nhau, lúc nhướng mày hiện rõ vẻ anh khí bức người, chẳng qua Long Diễn do tuổi còn nhỏ, trong ánh mắt còn lộ nét thanh tú và non nớt.



“Công ty gần đây bận việc lắm sao?” Long Diễn hỏi.



Chu Châu gật đầu nhẹ: “Yên tâm đi, ba ba của con có thể ứng phó. Ở lại ăn cơm rồi còn đi học.”



Long Diễn cười cười: “Chúng ta ăn trước, mặc kệ ổng?”



Chu Châu cười: “Kệ anh ấy, ba có chừa lại.”



Hai người ngồi vào bàn ăn cơm, thỉnh thoảng trò chuyện một ít về chương trình học gần đây, Long Diễn đang trong giai đoạn năm cuối cấp ba, nên bị ép ở lại trường, chỉ vào cuối tuần mới có thể bớt chút thời gian để chạy về nhà ăn món ngon do Chu Châu nấu.



Hương thơm của đồ ăn bay tới chóp mũi của người đàn ông ngủ ở trên ghế salon, hắn nhẹ cau mũi, hít hít, sau đó bừng mở mắt.



“Hai người ăn cơm không gọi tôi….” Âm thanh tỏ vẻ tủi thân.



Long Diễn vừa nhai cơm, vừa cười: “Ai kêu ba ngủ như heo…”



Đáp lại là một cú búng trán mạnh, cùng với — “Dám nói chuyện với ba thế à, không muốn sống hả?”



Người một nhà quây quần dùng bữa cơm sum họp, sau đó, Long Hành Thiên ôm chăn về phòng ngủ tiếp, Chu Châu rửa chén ở nhà bếp, bỗng cảm giác có đôi cánh tay quàng quanh cổ mình.



Chu Châu nở nụ cười: “Đừng nói lại có chuyện nhờ ba đi?”



Long Diễn từ phía sau ôm Chu Châu, rầu rĩ nói: “Ba, con có việc muốn trao đổi với ba.”
Sau khi vào cửa Long Hành Thiên vẫn ngủ trên ghế salon như trước, Chu Châu thì ngồi bên cạnh, im lặng đọc báo.



Bầu không khí ấm áp và mái ấm này…



Ai nói các ba đã không cho con gia đình đầy đủ? Ba ba, các ba cho con, là một phần yêu thương hoàn chỉnh nhất trên đời.



Con suốt đời này không thể trả hết nợ được.



Con nuôi thì sao, không phải ruột thịt thì sao… Ở sâu trong tâm, niềm tôn kính và yêu quí các ba sẽ không bởi vậy mà có gì thay đổi.



“Ba.” Long Diễn thực tự nhiên ngồi bên cạnh Chu Châu.



Chu Châu nở nụ cười: “Quân sự một tháng, có quen không?”



“Dạ, cũng được.” Long Diễn tạm dừng, giúp Long Hành Thiên đang ngủ say kéo chăn lại, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thư… Con nhận được.”



“Phải không.” Chu Châu buông tờ báo, “Quyết định của con là?”



“Con sẽ không chuyển chuyên ngành.” Giọng nói lộ ra chút kiên định, cùng với sự cam đảm của nghé con không sợ cọp, “Chờ sau khi con tốt nghiệp sẽ tiếp nhận công ty của ba ba, con chắc chắn sẽ kiếm nhiều tiền hơn ổng, hì hì.”



Cho các ba có nhiều thời gian ở chung hơn, con muốn nhìn thấy các ba hạnh phúc bên nhau.



Chuyện của công ty, cứ giao cho con khi trưởng thành đi.



“Đúng rồi, ba…”



“Hử?”



“Cảm ơn các ba.”



Thanh âm Long Diễn hơi nghẹn ngào, đổi lấy là cái ôm dịu dàng của Chu Châu.



“Con trưởng thành rồi.” Chu Châu vỗ vỗ vai Long Dương, mỉm cười: “Ba rất vui.”



Cái ôm siết chặt hơn, lúc bị Long Hành Thiên đánh đòn Long Diễn đều không khóc, nay vùi vào lòng Chu Châu trộm rơi một giọt nước mắt.



Còn cái người đang làm bộ ngủ trên salon, cũng không khỏi nhẹ nâng khóe môi.



Một tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt ba người.



Ánh sáng nhu hòa, làm không khí trong phòng trở nên ấm áp lạ thường.



Nơi đây, có thể tồn tại thứ gọi là “Nhà”. Và trong lòng ba người, tồn tại điều ấm áp nhất.