Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 220 : Cái kia, còn chưa trả tiền

Ngày đăng: 08:11 30/04/20


Hình như là vai diễn trao đổi, Thẩm Chanh trở thành sói, mà anh đã biến thành con mồi.



Hơi thở nóng rực nặng nề thổi lên trên mặt của cô, anh tiến đến càng

gần, cô có thể ngửi được hơi thở mát lạnh độc hữu trên người của anh.



Thẩm Chanh đưa tay, ôm cổ của anh, hơi ngửa đầu, dán môi đến gần anh.



Bàn tay để ở trên cái ót cuat cô thoáng dùng sức, môi của cô cứ như vậy dán ở phía trên cánh môi nóng hổi kia.



Ngay vào lúc Thẩm Chanh cho rằng con mồi đã mắc câu, lúc muốn dùng

phương thức này đút món ăn cho anh, anh lại nhanh hơn cô một bước, rời

khỏi môi của cô.



Thức ăn bị Thẩm Chanh ngậm ở trong miệng, cứ như vậy rơi xuống đất.



”Ưm!”



Sau một phút, lần nữa bị anh dùng môi phong môi.



Khuôn mặt tuấn tú nhìn gần trong gang tấc, Thẩm Chanh liền giật mình, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên trống rỗng.



Môi của anh như là đang bị lửa thiêu đốt, mang theo nóng rực cuồn cuộn, khiến thân thể của cô cũng cùng nhau nóng lên theo.



Anh cạy môi của cô, bá đạo xâm nhập vào miệng của cô, mờ ám đòi hỏi ngọt ngào của cô.


Thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, ở ngay bên cạnh chụp ảnh lại, muốn muốn gửi ảnh chụp một màn này đến trên mạng.



”Vợ à, xương sườn sắp bị nướng cháy rồi kìa!”



Nghe người đàn ông của mình nhắc nhở, lúc này bà chủ mới rút tầm mắt

về từ trên người hai người đang hôn nhau, cúi đầu nhìn xâu đồ trên giá

đồ nướng, lập tức phát ra một tiếng kêu rên: “Ây da, sao ông không nhắc

sớm một chút chứ!”



”Tôi đã kêu bà vài tiếng, bà nghĩ gì thế! Không yên lòng! Khách đều đang thúc giục, nhanh lên....”



”Nghe rồi, biết rồi.” Bà chủ giống như đáp ứng qua loa, sau đó vụng

trộm liến nhìn về hướng nào đó, lúc này mới bắt đầu tiếp tục nướng.



Mờ ám vẫn đang kéo dài thăng cấp, Thẩm Chanh và Thi Vực hôn đến sầu

triền miên, hai người chặt chẽ quấn vào nhau, trình diễn một hình ảnh

hạn chế.



Không biết hôn bao lâu, Thẩm Chanh cảm thấy thân thể có chút như nhũn ra, sắp hít thở không thông, lúc này mới đưa tay đẩy Thi Vực ra.



Mặt mũi cô đỏ hồng, hô hấp dồn dập, nhìn kiểu gì, đều mang theo dấu vết mờ ám.



Trong con ngươi Thi Vực như là bị dục hỏa lắp đầy, trên dưới toàn thân, mỗi một chỗ đều đang bị nhiệt độ cao ăn mòn.



Anh đứng dậy, không nói không rằng, cúi eo ôm lấy cô gái nhỏ đỏ mặt trước mặt, xoay người bước nhanh ra ngoài.



”Cái kia, còn chưa trả tiền!”



Nếu nói Thẩm Chanh sát phong cảnh, đây tuyệt đối là đúng rồi.



Loại thời điểm mấu chốt này, hẳn là nghĩ đi khách sạn hay là về nhà, thế nhưng cô còn băn khoăn chuyện ăn cơm chưa trả tiền.