Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 304 : Thẩm chanh tử, lá gan của em không nhỏ ha?

Ngày đăng: 08:13 30/04/20


Đến khi Thẩm Chanh đi xa, người hầu kia mới nói với mấy người bên cạnh: “Thiếu phu nhân thật tốt!”



”Đúng vậy, đừng thấy thiếu phu nhân bình thường luôn là một bộ dáng lãnh diễm, thật ra cô ấy thật sự không tệ.”



”Đúng đúng.”



”Các người nói nhỏ một chút, không muốn làm thật sao? Thiếu phu nhân tốt hay không, đâu đến phiên chúng ta nghị luận rối loạn?”



Đào Đào đứng ở một bên lười biếng, nghe được lời của các cô sau khi

trong mắt trồi lên chút âm hiểm, nhìn bóng lưng từ từ đi xa của Thẩm

Chanh, cô ta cười lạnh.



Lúc Thẩm Chanh lên lầu, Thi Vực đang ngồi ở trên sofa đại sảnh xem báo.



Nghe được động tĩnh, anh chỉ ngẩng đầu liếc cô một cái, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục lật xem tờ báo trong tay.



Không bao lâu sau, có người báo cáo với anh.



”Thiếu gia, vừa rồi có anh chàng đẹp trai vội tới đưa chuyển phát nhanh cho thiếu phu nhân.”



”Ừ.”



Người đàn ông nào đó đang xem báo lười lười đáp lại, không có quá nhiều phản ứng.



”Thiếu phu nhân còn muốn số wechat của anh ta.”



”Ừ.”



Thấy anh không có một chút phản ứng, thủ hạ buồn bực, đây không giống với tác phong bình thường của thiếu gia....



Không quá nửa tiếng đồng hồ sau, thủ hạ xem như hoàn toàn thấy được sự hung mãnh của Thi Vực!



”Này này này, các người có nghe nói không, tất cả công ty chuyển phát của thành Giang đều đóng cửa rồi!”
còn dám hạch hỏi anh! Thẩm Chanh Tử, lá gan của em không nhỏ ha?”



Thẩm Chanh giận: “Cũng không phải em muốn!”



Trong mắt của anh toát ra lệ khí: “Anh quản em nhiều như vậy làm gì!

Về sau nếu dám nói một chữ với đàn ông khác, xem anh sẽ làm ra chuyện

gì!”



Thẩm Chanh khẽ hừ một tiếng: “Anh có tiền không chọc nổi!”



”Nói lại lần nữa.”



”Em không nói thì thế nào! Anh cắn em còn đánh em sao!”



”Anh ngủ với em.”



Anh nói xong, xoay người, trực tiếp đè cô ở dưới thân thể.



Khi tay của anh vừa mới bắt đầu không an phận, cô đột nhiên nói một câu: “Bao tử em đau!”



Bàn tay to dừng lại, ánh mắt trầm xuống, “Kiếm cớ?”



Thẩm Chanh nhướng mày, cố ý phát ra một tiếng khó chịu, “Đau quá....”



Thi Vực nhìn cô, con ngươi âm u toát lên hơi thở nguy hiểm, “Còn giả bộ?”



Bảo cô giả bộ thì cô liền giả bộ một chút là được rồi.



Vì vậy, trong nháy mắt hóa thành bộ dạng vừa thấy đã thương, “Em không có giả bộ, rất đau.... Ưm....”



Cô còn ra vẻ khó chịu hừ một tiếng.



Nhìn thấy bộ dạng này của cô, con ngươi Thi Vực liền lạnh đến mức càng dữ dội hơn.



Biết rõ cô đang diễn trò, nhưng vẫn nói một câu: “Anh gọi bác sĩ đến.”



Nói xong, anh liền muốn ngồi dậy, nhưng Thẩm Chanh lại đưa tay ôm eo

của anh, dán sát mặt ở trên cơ bụng khêu gợi của anh, cười xấu xa: “Ông

xã, ôm ngủ một giấc là tốt rồi.”



Cuối cùng Thi Vực vẫn bại trận, xoay người nằm đến bên cạnh, ôm cô vào trong lòng.