Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 144 : Không có ai tốt hơn cô cả

Ngày đăng: 00:43 28/04/20


Ninh Tịch thở dài: "Nhưng lúc đó tôi lại yêu một người, tôi cần có một thân phận để xứng với anh ấy."



Ánh mắt Lục Đình Kiêu lóe lên: "Tô Diễn?"



Ninh Tịch gật đầu sau đó cười nói: "Có phải anh đang thấy kì lạ là với thân phận của tôi lúc đó làm sao lại có thể quen biết một Đại thiếu gia như Tô Diễn, đúng không?"



Để tránh cho Lục Đình Kiêu đoán trúng lần nữa, Ninh Tịch chẳng thèm thừa nước đục thả câu thêm lần nữa mà tự trả lời luôn: "Bởi vì hồi nhỏ phổi của Tô Diễn yếu, anh ta đến nơi chúng tôi sống để dưỡng bệnh, anh ta là hàng xóm cạnh nhà tôi bảy năm liền."



"Lần đầu tiên tôi gặp anh ta đúng vào lúc anh ta đang phát bệnh, cho nên tôi giúp anh ta, đưa anh ta về nhà.



Sau đó chúng tôi dần dần quen biết nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau, thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, từ ngữ miêu tả đẹp biết bao! Ha, nhưng, cuối cùng thì hiện thực lại nói cho tôi biết, đây không phải là câu chuyện cổ tích của cô bé lọ lem, mà là chuyện về “Đông Quách tiên sinh và con sói*”!"



(*Đông Quách tiên sinh và con sói: câu chuyện về sự vong ơn bội nghĩa của con sói. Thỉnh tìm Goole đại thúc để biết thêm chi tiết.)


Cô vừa mới dứt lời, Lục Đình Kiêu đột ngột túm chặt lấy vai cô xoay người cô lại: "Ninh Tịch, nhìn tôi này. Không phải là tất cả mọi người đều ghét cô! Người tồi tệ là bọn họ, không phải cô! Cô hiểu không?"



Đôi mắt của Ninh Tịch đỏ lên.



Dù bình thường cô luôn tỏ ra mình không để ý nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ mà một cô gái trẻ mới hai mấy tuổi mà thôi.



Lục Đình Kiêu ôm cô vào lòng, khe khẽ đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô…



Ninh Tịch chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình hơi nằng nặng nhưng lại không biết đó là cái gì.



Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đình Kiêu nhìn cô cực kì nghiêm túc: "Ninh Tịch, nếu như cô hoài nghi bản thân mình, vậy cô hãy thử tin tôi xem, cô rất tốt." Trên đời này không có ai tốt hơn cô cả.”



Ninh Tịch nín khóc mỉm cười: "Lời của Lục đại boss đương nhiên là tôi tin rồi!"



Lục Đình Kiêu nhẹ nhõm thở phảo, vừa nãy, sự thất vọng cùng cực thoáng hiện lên trong đáy mắt cô khiến anh hoảng hốt.



Sau một khoảng trầm lặng, Lục Đình Kiêu chủ động lên tiếng: "Ninh Tịch, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"