Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1581 : Lưu lạc đến nước này

Ngày đăng: 18:06 01/05/20


Lục Sùng Sơn có hai em trai và ba cô em gái, ba cô em gái đều lấy chồng xa, dù trước kia gia cảnh nhà chồng có thế nào nhưng bây giờ vì có cái cây cổ thụ là nhà họ Lục làm chỗ dựa thế nên đều phát triển khá tốt.



Em trai thứ hai thì là Lục Sùng Viễn, vợ ông ta là Hạ Tĩnh Thù, con gái là Lục Hân Nghiên, cả nhà đều ở Đế Đô, quản lý một số sản nghiệp quan trọng của nhà họ Lục, là những người gần trung tâm quyền lực nhất.



Còn về phần một đứa con trai khác của Lục lão gia tử, xếp thứ tư trong nhà tên là Lục Sùng Minh, đã lưu lạc đến mức chỉ có thể lộ mặt trong đại hội gia tộc hàng năm, hơn nữa còn giống như một điều cấm kị, rất ít khi được nhắc đến.



Kẻ đứng ở cửa lúc này chính là chú tư của Lục Đình Kiêu, Lục Sùng Minh.



Ban đầu vì quyền thừa kế gia tộc mà Lục Sùng Sơn, Lục Sùng Viễn, Lục Sùng Minh đấu đá lẫn nhau rất khốc liệt, dù sao thì cũng không có kẻ nào là không thèm muốn cái vị trí đó cả.



Cuối cùng năng lực của Lục Sùng Sơn sâu nhất, lại thêm có sự yêu thích của Lục lão gia tử nên là người thừa kế mà Lục lão gia tử vừa ý nhất. Cho dù là Lục Sùng Viễn và Lục Sùng Minh có kết bè, kết phái ngầm đấu hay công khai tranh giành thì người cuối cùng giành được quyền thừa kế gia tộc vẫn là Lục Sùng Sơn.



Lục Sùng Viễn là một người biết thời biết thế, ông ta biết không thể địch lại nên nguyện ý lùi về phía sau, sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu cho đến tận hôm nay.
Lục Sùng Viễn là một người biết thời biết thế, ông ta biết không thể địch lại nên nguyện ý lùi về phía sau, sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu cho đến tận hôm nay.



Nhưng mà, Lục Sùng Minh lại là một kẻ có dã tâm, có mưu kế, lúc Lục lão gia tử còn sống thì còn biết kiềm chế đôi chút. Khi Lục lão gia tử vừa nhắm mắt xuôi tay qua đời không lâu, dã tâm cất giấu bao lâu lập tức ngóc đầu trở dậy. Năm năm trước ông ta đã gây ra một trận nội đấu trong gia tộc, suýt chút nữa khiến toàn bộ nhà họ Lục sụp đổ.



Lúc đó, Lục Sùng Sơn lao lực quá mức bệnh cũ phát tác, nguy kịch đến nỗi nằm liệt trên giường, cả Lục thị đều rối lanh tanh bành.



Cũng may là trong khoảng thời gian này, Lục Đình Kiêu vừa quay về từ phố Wall, lập tức tiếp nhận quyền thừa kế và địa vị Tộc trưởng trong tay Lục Sùng Sơn, dùng thủ đoạn tàn bạo như sấm chớp gió giật mà cho đến tận bây giờ vẫn còn khiến người ta kinh hãi dẹp yên cuộc nội đấu suýt chút nữa hủy diệt nhà họ Lục. Sau khi đào cả ổ của Lục Sùng Minh lên, anh đuổi ông ta đến một công ty chi nhánh vùng duyên hải, từ đó ông ta hết khả năng Đông Sơn tái khởi.



Đối với những người xung quanh mà nói, kết cục của Lục Sùng Minh đã không tính là tệ. Bởi vì quy tắc của nhà họ Lục là không cho phép huynh đệ tương tàn, cho nên lúc đầu Lục Đình Kiêu mới không đuổi tận giết tuyệt, dù gì Lục Sùng Minh cũng nắm trong tay 5% số cổ phần của tập đoàn Lục thị, chỉ cần ông ta yên phận, cả đời cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý



Nhưng mà, đối với một kẻ suốt ngày chỉ nhăm nhăm tranh giành quyền thừa kế gia tộc như Lục Sùng Minh mà nói, ngày hôm nay trong tay ông ta chỉ có một căn nhà dột nát, rồi ngồi đó trơ mắt nhìn đám hậu bối ngồi trên cái vị trí ông ta mơ ước, tận hưởng tất cả vinh quang. Mà, ông ta lại bị mọi người trốn tránh xa lánh như thể ôn dịch, sự khác biệt lớn như thế thư thế làm sao ông ta chịu cho nổi…




Sau khi, Lục Sùng Minh bước vào liền ôm một bụng đầy tâm sự, vẻ mặt sầm sì ngồi một góc quầy bar.



Không lâu sau đó một gã trung niên dáng vẻ béo mập cầm ly rượu đi đến bên cạnh Lục Sùng Minh cười nịnh nọt: “Tứ thiếu, lâu rồi không gặp, dạo này ra sao rồi?”



Nhìn thấy người đến, trong đáy mắt Lục Sùng Minh thoáng hiện vẻ chán ghét.



Gã này lên là Ngô Kiến Đạt, lúc đầu chẳng qua chỉ là một con chó chạy việc vặt dưới trướng của ông ta, kết quả, sau khi nhìn thấy Lục Sùng Sơn lên nắm quyền thì ngoắt một cái quay sang làm chó của Lục Sùng Sơn, phản bội ông ta, tiết lộ rất nhiều bí mật. Dựa vào chút công lao ban đầu thế mà giờ cũng ra dáng nghiêm chỉnh đạo mạo.



Giờ hắn còn dám nói chuyện với ông ta đấy!



Với tính cách trước kia thì có lẽ Lục Sùng Minh đã sớm đá cho con lợn này một phát rồi. Nhưng giờ đã khác xưa, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh chỉ đành im lặng nhẫn nhịn.



A