Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 1680 : Cuối cùng cũng có thể thu lưới
Ngày đăng: 18:08 01/05/20
Chân trước Trình Phong vừa mới rời đi thì Lục Cảnh Lễ vốn phải mang vẻ mặt nặng nề lại đột nhiên hóa thân thành hồ ly mà nhếch miệng cười nhạt: "Anh Hai, cuối cùng cũng có thể thu lưới!"
Ánh mắt Lục Đình Kiêu rơi xuống màn hình máy tính, ngón tay thon dài với những khớp xương cân đối gõ lạch cạch trên mặt bàn. Khuôn mặt anh lúc này chẳng còn vẻ dịu dàng khi đứng trước Ninh Tịch nữa mà chỉ còn vẻ lạnh lẽo xơ xác tiêu điều.
Lục Cảnh Lễ lặng lẽ liếc mắt nhìn màn hình của Lục Đình Kiêu, rồi lại lặng rẽ rùng mình: "Anh Hai, anh đừng để bị ảnh hưởng! Đối phương cứ như âm hồn bám riết không tha mà cứ gửi mấy cái hình này cho anh, này là muốn ép anh rối loạn đó! Nhưng mà anh trai em là ai chứ, dùng chút thủ đoạn nhỏ này mà muốn nhiễu loạn anh thì đúng là quá ngây thơ rồi!"
Không chỉ không có tác dụng... trái lại còn khiến sức chiến đấu và chỉ số hung tàn của anh trai nhà tui bùng nổ luôn có được không hả?
Năm năm trước tiểu gia đã được kiến thức qua một lần, nhưng mà lần này còn điên cuồng hơn thế nữa.
Một bước tiếp một bước, một bẫy sau một bẫy, mãi cho đến khi đối phương hoàn toàn nhảy vào mà từ đầu tới đuôi vẫn không hề phát hiện!
"Chưa kể Tiểu Tịch Tịch đã bị anh làm cho chết mê chết mệt thì trong mắt đâu thể chứa những người khác được chứ!"
Nghe một câu này, Lục Đình Kiêu mới khôi phục chút biểu cảm mà con người nên có.
Lục Cảnh Lễ sốt ruột nhân cơ hội mở miệng nói: "Vậy anh này, lúc nào chúng ta mới có thể ra tay? Giờ đã được rồi chứ?"
Lục Đình Kiêu liếc em trai nhà mình một cái; "Chờ bọn họ kí hợp đồng với Lương Đức Vận xong."
"Ừ ừ ừ, được!" Lục Cảnh Lễ vừa đáp lời vừa âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mẹ nó, quá độc ác rồi! Bất chấp cả việc cổ phần bị đặt đến mức nguy hiểm cũng phải ép khô đối phương tới giọt máu cuối cùng.
Lúc này những ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn của Lục Đình Kiêu đột nhiên dừng lại, anh khẽ nâng đầu lên: "Thời gian đến."
Lục Cảnh Lễ nhìn thời gian trên màn hình di động, quả nhiên.
...
Một lát sau, tại một sản nghiệp bí mật dưới trướng Lục thị.
Trên một sườn núi xanh bát ngát.
Lục Cảnh Lễ cầm gậy đánh golf quơ một phát ra ngoài, sau đó hoan hô một tiếng: "Ôi trời ơi! Hôm nay vận may của tiểu gia bùng nổ rồi! Một phát vào lỗ luôn!"
Vừa dứt lời thì cách đó không xa có một người cao đàn ông trung niên cao lớn đi thẳng về hướng bọn họ.
Tuy người đàn ông này mặc quần áo bình thường nhưng sống lưng thẳng tắp cùng với những bước chân nặng trịch có quy luật đã chứng tỏ người đàn ông này chẳng phải người bình thường.
Trang Liêu Nguyên đi tới cạnh hai người họ thì dừng lại, ông không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: "Đồ đâu?"
Lục Đình Kiêu đưa qua một cái usb lớn chừng một ngón tay cái: "Đều trong này cả, bên trong là toàn bộ tài liệu giao dịch và đường dây buôn bán súng ống đạn dược của bọn họ."
Sân golf lớn như vậy nhưng lại chỉ có ba người họ, không cần phải lo lắng về vấn đề sẽ bị nghe trộm.
"Cậu chắc chắn nguồn tin chính xác chứ?" Trang Liêu Nguyên nhận lấy cái usb, sắc mặt cực kì nghiêm túc.
"Chắc chắn." Lục Đình Kiêu nói.
Trang Liêu Nguyên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Được, tôi sẽ giúp cậu nộp cái này lên, nhưng cụ thể Mèo Đen có tin số tài liệu này hay không thì không nằm trong phạm vị quyền hành của tôi, mà tôi cũng sẽ không nhúng tay."
Lục Đình Kiêu: "Cám ơn."
Trên thực tế thì, việc Trang Liêu Nguyên đích thân đưa cái này cho Mèo Đen cũng đã là một loại đảm bảo.
Trang Liêu Nguyên cất đồ đi, ông nhìn Lục Đình Kiêu một chút rồi vòng vo nói: "Nghe nói gần đây cậu đi coi mắt?"
"Kế hoãn binh, tôi đã báo cáo với Tiểu Tịch." Lục Đình Kiêu thản nhiên nói.
Trang Liêu Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Đừng nghĩ Trang gia chết hết rồi, chuyện này tôi không nhúng tay vào chính là vì không muốn Tiểu Tịch ở cùng một chỗ với cậu!"