Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 2055 : Người sáng lập của tắc linh
Ngày đăng: 18:14 01/05/20
Cái gì!!!
Đây... đây là ý gì?
Ninh Tịch chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà tất cả các phóng viên vây quanh cùng toàn thể những người có mặt ở đây đều phải kinh hãi. Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc thì trắng bệch hết cả ra.
Vừa nãy Ninh Tịch nói cái gì? Cô ta đào góc tường!!!
Hình như vừa mới nghe được Cung Thượng Trạch gọi Ninh Tịch là... bà chủ? Điều này sao có thể! Nhất định là cô ta nghe nhầm rồi! Nhất định là có chỗ nào sai rồi!
"Cô Ninh Tịch! Xin hỏi lời vừa rồi của cô có nghĩa là gì?"
"Cái gì gọi là Ninh tổng đào góc tường ngay trước mặt cô?"
"Chẳng lẽ ý của cô là... cô là.. Tắc Linh..."
...
Ngay khi các phóng viên điên cuồng tra hỏi Ninh Tịch thì giọng nói trong veo réo rắt lại hơi ấm ách vang lên trong đám người huyên náo.
"Cô Ninh Tịch là bà chủ của tôi, là người sáng lập ra Tắc Linh của chúng tôi!"
Đi kèm với tiếng nói của Cung Thượng Trạch là vẻ sợ đến ngây ngẩn của tất cả mọi người, hiện trường lại xôn xao một lần nữa.
"Trời ơi! Chủ nhân phía sau của Tắc Linh lại chính là Ninh Tịch sao?"
"Thật không thể tin nổi!"
"Khó trách tại sao Ninh Tịch từ trước đến nay không bao giờ nhận làm đại diện thương hiệu cho nhãn hiệu thời trang nào! Hóa ra là vì cô ấy đã tự mở công ty rồi!"
"Người phụ trách đối ngoại của Tắc Linh từ trước giờ vẫn là Kiều Vi Lan, mà Kiều Vi Lan rõ ràng là người của Tần Sênh Nguyệt! Tôi cứ tưởng rằng ông chủ thật sự của Tắc Linh là Tần Sênh Nguyệt cơ!"
"Ninh Tịch này không chỉ đào được đàn em đắc lực nhất của Tần Sênh Nguyệt mà lại còn chiêu được thiên tài như Cung Thượng Trạch!"
...
"Cậu Cung, cậu nói là Ảnh hậu Ninh chính là bà chủ của cậu, là người sáng lập của Tắc Linh?" Có phóng viên không tin nổi bèn hỏi lại.
Cung Thương Trạch gật đầu nói: "Lúc đầu chẳng có một ai tin lời tôi cả, tôi không có chỗ để khiếu nại, trên người cũng chẳng có đồng nào mà lang thang làm ăn xin ở Los Angeles. Khi đó bà chủ phát hiện ra tôi, tin tưởng tôi! Là cô ấy mang tôi về nước, giúp tôi thành lập Tắc Linh, cô ấy vẫn luôn ủng hộ tôi đi đến ngày hôm nay..."
Phóng viên kích động hỏi tiếp: "Hóa ra là như vậy! Không biết lúc trước cậu Cung với cô Ninh Tịch quen nhau như thế nào?"
Cung Thượng Trạch hơi mím môi, vẻ mặt hơi ngừng lại như thể đang nhớ tới kỉ niệm gì đó vô cùng tốt đẹp, cậu nhẹ giọng nói: "Lúc đó cô ấy vừa mua rất nhiều quần áo của History thì đi ngang qua tôi, chắc là thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào mình thì cô ấy cho tôi một cái bánh sandwich..."
"Bấy giờ tôi mới phát hiện ra bộ đồ trên người cô ấy chính là những thiết kế tôi chưa hoàn thành, vẫn còn rất nhiều thiếu sót cho nên tôi không nhịn được mà nói ra. Lúc ấy tôi đang rất tức giận, rất hận khi thấy ngay cả bán thành phẩm của mình cũng bị người ta cướp lấy nên thái độ rất kém, tôi mắng thẳng là những bộ đồ kia trông quá xấu xí...
"Ai sẽ nghe một tên ăn mày nói chứ, lại còn là lời nói khó nghe như vậy... nhưng khi ấy bà chủ chỉ lẳng lẳng nghe tôi phân tích xong, rồi nghe cả câu chuyện của tôi..."
Cung Thượng Trạch nhớ lại tình huống năm đó thì đôi mắt hơi ửng đỏ. Mà toàn trường lại bị cậu thanh niên này hấp dẫn một lần nữa.
Cung Thượng Trạch hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: "Lúc trước, khi gặp phải đả kích lớn như vậy thì tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí còn không thiết kế ra nổi bất cứ cái gì! Nhưng sự xuất hiện của bà chủ đã cho tôi hy vọng."
"Trên chuyến máy bay cùng cô ấy về nước, tôi cũng cho rằng mình sẽ chẳng thiết kế ra bất cứ cái gì được nữa. Nhưng sau khi về nước thì tác phẩm đầu tiên của tôi lại là Niết Bàn. Cũng chính tác phẩm này đã giúp tôi giành lấy giải Kim Đỉnh, để cho tôi có một sự khởi đầu mới..."
Nghe đến đây thì mọi người như bừng tỉnh: "Ồ! Hóa ra Niết Bàn lại được thiết kế ra như vậy! Bảo sao nó lại có sức rung động và gây chấn động đến vậy!"