Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 230 : Mặt đầy thức ăn cho chó

Ngày đăng: 00:47 28/04/20


“Không làm gì.”



“Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của em có vấn đề? Cái này không thể nào...” Lục Cảnh Lễ khó hiểu gãi đầu.



Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Ninh Tịch có cảm giác bữa cơm này chẳng khác gì như đi đánh giặc cả, cứ phải luôn cảnh giác canh chừng quân địch tấn công đột ngột.



Ninh Tịch đứng lên dọn bát đũa: “Tôi đi rửa bát!”



Lục Cảnh Lễ gắp nốt miếng sườn cuối cùng trong đĩa, miệng ấm ớ nói: “Để tôi làm cho!”



“Không cần không cần không cần, để tôi rửa để tôi rửa!” Ninh Tịch vội vàng bê bát đi, nếu không làm cái gì chắc cô phát điên mất.



Lục Cảnh Lễ ái ngại nhìn Lục Đình Kiêu một cái rồi nói với theo: “Cô đã vất vả nấu nướng như vậy rồi, sao có thể để cô rửa bát chứ! Tôi ăn nhiều nhất đương nhiên là tôi phải rửa!”



Lục Cảnh Lễ nói xong quay ra nhìn anh trai xin khen thưởng.



Kết quả, Lục Đình Kiêu chỉ thờ ơ liếc anh một cái: “Để Ninh Tịch rửa đi.”



“Ô đệt...” Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì kinh hãi.



Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?



Hộ thê cuồng mà mà lại để Ninh Tịch rửa bát?


Đường Tăng - Lục Cảnh Lễ tụng kinh cả nửa ngày, Lục Đình Kiêu chỉ trả lại cho ba chữ: “Đi rửa bát.”



Nói xong cũng cao quý lạnh lùng mà xoay người lên lầu.



Lục Cảnh Lễ: “...”



Anh đây bị ngược đến độ thiếu chút nữa thì hộc máu mà cuối cùng vẫn phải đi rửa bát?



Lợi dụng anh đây show ân ái xong liền ném? Nhân tính đâu? Thiên lý đâu? Có còn chút tình anh em nào nữa không?



Màn đêm yên tĩnh, Ninh Tịch mở to mắt nằm trên giường.



Cũng đã qua tận mấy tiếng rồi mà trái tim cô vẫn đập với tốc độ không bình thường.



Đúng là gặp quỷ mà!



Dầu gì cô cũng là người trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn thế mà lại bởi vì một câu nói của một người đàn ông mà xoắn xuýt như vậy, đã thế nai con còn chạy loạn trong lòng1, thật giống như thiếu nữ mười mấy tuổi chưa có chút kinh nghiệm yêu đương nào...



1 Nai con chạy loạn: Tiếng lóng ám chỉ việc cảm nắng, thầm mến ai đó.



Cô không dám tưởng tượng cuộc sống tương lai sẽ như thế nào...



Không được không được, không thể lại tiếp tục ngồi chờ chết như vậy được!



Lúc này đồng hồ “Keng” một tiếng, giờ đã là mười hai giờ đêm.



Ninh Tịch bò dậy, bắt đầu lục tung mọi thứ lên...