Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 908 : Bị hôn đến ngây người

Ngày đăng: 17:54 01/05/20


“Tất nhiên là được!” Ninh Tịch vươn tay.



Kỷ Ngữ Manh vội vàng đem di động của mình đưa qua.



Ninh Tịch dùng di động ấn số của mình, sau đó trả lại cho cô.



Thấy Ninh Tịch thân thiết như vậy, Kỷ Ngữ Manh lấy hết can đảm lại hỏi, “WeChat của chị là gì, có thể kết bạn được không?”



“WeChat chính là số di động tôi, trực tiếp thêm là được.”



“Vâng vâng tốt quá, cám ơn tiền bối! Tiền bối…… chị không cần tháo trang sức sao?” Kỷ Ngữ Manh nuốt nước bọt, nhìn Ninh Tịch một thân nam trang.



Lúc này trang phục trên người Ninh Tịch chính là của cô, nhưng vẫn là một bộ quần áo nam nhân, một thân giản dị, quần jean cùng áo khoác len, yên tĩnh như tràn đầy năng lượng, tùy ý trang điểm, nhưng mặc ở trên người cô, nhìn kiểu gì cũng thấy cô giống như đang trêu hoa ghẹo nguyệt…



“Tôi đang chuẩn bị đi về, chỉ là lát nữa sẽ đi bằng tàu điện ngầm, phương tiện khá lộ liễu.” Ninh Tịch trả lời.



“Thì ra là vậy, lát nữa… em…” Kỷ Ngữ Manh vừa định nói mình lát nữa cũng ngồi xe điện ngầm, di động lại vang lên, là người đại diện gọi điện thoại nói đã tới đón nàng.



Vì thế, chỉ có thể cùng Ninh Tịch cáo biệt.



“Ngữ Manh, bên này!”



“Anh Phong… Sao anh lại tới đây……” Kỷ Ngữ Manh nhìn người đang lái xe đỗ ở ven đường, vẻ mặt không cao hứng lắm.
“Anh Phong… Sao anh lại tới đây……” Kỷ Ngữ Manh nhìn người đang lái xe đỗ ở ven đường, vẻ mặt không cao hứng lắm.



Tiền Triệu Phong đương nhiên không biết suy tính của đại tiểu thư, “Đương nhiên là tới đón em! Hôm nay thế nào? Không gặp rắc rối chứ? Anh nói em biết, nữ chính cô ta là người chẳng ra gì, nếu em có bất mãn gì thì cứ nói thẳng ra, không cần chịu đựng, nếu em không muốn diễn phim này nữa, cùng lắm thì anh giúp em hủy hợp đồng…”



Tiền Triệu Phong muốn nâng đỡ đứa em này, tuyệt đối không để cô chịu thiệt.



Kỷ Ngữ Manh vừa nghe, lại dậm mạnh chân xuống, “Ai bất mãn với Ninh Tịch! Anh đừng nói bậy!”



“Em buổi sáng không phải còn……”



“Buổi sáng là buổi sáng! Tóm lại em đối với Ninh Tịch không có tý bất mãn nào hết! Em phải diễn nữ ba! Đừng hòng kẻ nào cướp được nó!”



Tiền Triệu Phong vẻ mặt ngây ngốc: “…”



Thật là lòng dạ nữ nhân, như mò kim đáy biển!



……



Ninh Tịch đã nói với Lục Đình Kiêu, buổi tối sẽ qua nhà anh ăn cơm, vì thế sau khi kết thúc công việc liền trực tiếp đi qua đó.



Trước cổng Bạch Kim Đế Cung.



Mạc Lăng Thiên vẻ mặt vô cùng ai oán nhìn Lục Đình Kiêu, "Này này này, sắp đến thời gian ăn tối, cậu không giữ tôi lại ăn một bữa cơm sao?”
Mạc Lăng Thiên vẻ mặt vô cùng ai oán nhìn Lục Đình Kiêu, "Này này này, sắp đến thời gian ăn tối, cậu không giữ tôi lại ăn một bữa cơm sao?”



“Ninh Tịch buổi tối sẽ đến đây.” Lục Đình Kiêu trực tiếp mở miệng. Tỏ vẻ không muốn bị quấy rầy.



Mạc Lăng Thiên tức khắc “A” một tiếng, “Tôi có người bạn thấy sắc quên bạn như cậu từ bao giờ vậy?”



Mất công mình còn cố ý tới cửa một chuyến, nói với anh ta nhiều như vậy…



“Lại nói, cậu vì cái gì lại thu nạp tên Đường Lãng kia? Hắn ta đi theo Satan lâu như vậy, chẳng lẽ một chút chi tiết trong đó cậu cũng không điều tra sao?”



“Cậu ta không phải người của tôi.” Với người như Đường Lãng, dù có muốn moi được thông tin từ miệng cậu ta đâu phải dễ.



“Cậu thậm chí còn cho hắn đến Lục Thị làm bảo vệ mà còn nói không phải người của ta…” Mạc Lăng Thiên cạn lời.



Hai người đang nói chuyện, xa xa có một bóng người đi tới.



Chỉ thấy người nam nhân kia tuổi không lớn, ăn mặc đơn giản mà thời thượng, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, vừa giống nam lại vừa giống nữa, nhưng quanh mình lại có một cảm giác quen thuộc.



Vừa thấy chính là người muốn trêu hoa ghẹo nguyệt kia…



Nhìn nam nhân trước mặt đi tới, Mạc Lăng Thiên không ý thức được mà nhìn thêm vài lần, một bên hỏi Lục Đình Kiêu, “Đó là ai a? Bạn cậu à?”



Hướng này chỉ có biệt thự của Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu, cho nên không phải tìm Lục Đình Kiêu thì chính là tìm Lục Cảnh Lễ.



Mạc Lăng Thiên không chờ Lục Đình Kiêu trả lời, lại nhìn thấy nam nhân kia đang đi đến chỗ này, thẳng đến trước mặt bọn họ, đúng hơn là đi đến trước mặt Lục Đình Kiêu.



Nam nhân kia không có lái xe, đoán chừng là chạy lại đây, hơi hơi còn có chút thở dốc, cái cổ dài trắng nõn hơi mướt mồ hôi, sau khi đi tới, không nói lời nào liền kéo ôm cổ Lục Đình Kiêu, sau đó, cứ như vậy hôn đi lên, ánh mắt kiều diễm, thanh âm trầm thấp, “Có nhớ em không?”



Mạc Lăng Thiên như bị sét đánh, bất động đứng im tại chỗ, giống như sắp biến thành bức tượng rồi: “……”