Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 932 : Trước khi
Ngày đăng: 17:54 01/05/20
Tư Hạ ngửa đầu tu một ngụm, khổ não nói: "Tôi thực sự không biết phải làm thể nào!"
Kỷ Phi Tuyếtim lặng ngồi một bên uống bia, lúc cúi xuống nhìn lon bia, trong mắt lóe lên sự khổ sở. Rõ ràng dáng vẻ của chàng thanh niên này vô cùng sáng chói rực rỡ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy Vô cùng tịch liêu. Và cô đơn...
Kỷ Tuyết Phi nhanh chóng che giấu tất cả những cảm xúc trong đôi mắt lại, đặt lon bia trong tay xuống rồi tiến đến ngồi cạnh Tư Hạ: "Có khó đến thế sao? Nào, qua đây, tôi dạy anh! Bây giờ, tôi là anh, anh là em gái d6!"
Ngay lập tức, Tư Hạ như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Được, vậy tôi nên làm thể nào?"
"Anh không cần phải làm gì cả..." Kỷ Tuyết Phi nói rồi đột nhiên chống một cánh tay lên lưng ghế sofa đằng sau lưng Tư Hạ.
Cái tư thế này thoáng chốc đã khiến hai người sát lại gần nhau.
Tư Hạ khó hiểu nhăn mày, không hiểu rốt cuộc cậu chàng này muôn làm gì.
Ngay vào lúc này, ánh mắt của Kỷ Phi Tuyết đột nhiên trở nên chăm chú, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Tôi thích em, em có thể làm người yêu tôi không?"
Khoảnh khắc mà cô lên tiếng, biểu cảm và ánh mắt của cô đã hoàn toàn biến đối.
Ánh mắt này chỉ có người yêu đến mức sâu đậm, ngày nhớ đêm mong nhưng lại cầu mà không được mới có thể có. Trong đó có sự đè nén, nồng nhiệt, điên cuồng như thể muốn hủy diệt hết tất thảy và cả dịu dàng bao dung... nói cô đang dạy Tư Hạ làm thế nào để tỏ tình, thì thà nói rằng cô đang tỏ tình với Tư Hạ thì đúng hơn...
Ánh mắt này chỉ có người yêu đến mức sâu đậm, ngày nhớ đêm mong nhưng lại cầu mà không được mới có thể có. Trong đó có sự đè nén, nồng nhiệt, điên cuồng như thể muốn hủy diệt hết tất thảy và cả dịu dàng bao dung... nói cô đang dạy Tư Hạ làm thế nào để tỏ tình, thì thà nói rằng cô đang tỏ tình với Tư Hạ thì đúng hơn...
"Cậu..."
Đối diện với một đôi mắt xinh đẹp đong đầy tình cảm nồng nhiệt của Ninh Tịch, Thẩm Hãn Thần hoàn toàn sững sờ.
May mà đây cũng đúng là phản ứng của Tư Hạ trong kịch bản, Tư Hạ cũng bị ánh mắt của Kỷ Phi Tuyết làm cho sững sờ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả nhân viên có mặt tại hiện trường đều phải xuýt xoa thành tiếng, đặc biệt là mấy cô gái trẻ.
"òa, kabedon của nam thần kìa, ước gì mình là Tư Hạ..."
"Ôi nhìn ánh mắt kia kìa, chân tôi cũng mềm nhũn ra rôi..."
"Cái tên Tư Hạ này chắc chắn là đầu bị cửa kẹp, thế mà còn không nhìn ra Kỷ Phi Tuyết thích anh ta!"
Giang Mục Dã đang tập trung quan sát, nghe thấy mấy đứa con gái đang ríu rít thảo luận không ngừng mới sực tỉnh, vội vàng liếc sang nhìn Kha Minh Vũ đang trong góc một Ca1.
Vẫn ổn, vẫn ổn... lúc Ninh Tịch quay phim, phản ứng của người nào đó còn tính là khá bình tĩnh, ít nhất trên mặt thể hiện là như Vậy.
Vẫn ổn, vẫn ổn... lúc Ninh Tịch quay phim, phản ứng của người nào đó còn tính là khá bình tĩnh, ít nhất trên mặt thể hiện là như Vậy.
"Được! Cắt! Cảnh này diễn rất tốt!" Thẩm Miên hài lòng hô cắt.
Thẩm Hãn Thần thở phào một hơi, như thể Vừa trút được gánh nặng. Cậu ta còn cho rằng hôm nay Ninh Tịch sẽ lại tiếp tục gây khó dễ như hôm qua, không ngờ mọi thứ lại thuận lợi đến thế, thuận lợi đến mức anh ta dường như không thể tin tưởng được. Bản thân hoàn toàn bị cô ta kéo vào mạch phim, bất tri bất giác đã diễn xong cảnh này...
Sau khi quay xong, Ninh Tịch lập tức kéo Giang Mục Dã ra một góc: "Sao rồi, sao rồi? Kha Vũ Minh có phản ứng gì đặc biệt không?"
Giang Mục Dã cân nhắc giữa tình huynh đệ và cái mạng nhỏ của mình một lúc rồi quả quyết đáp: "Không có, tất cả đều bình thường! Mà, lúc nãy anh Minh vừa gọi điện lại báo Kha Minh Vũ chỉ là một người làm công bình thường, tự học diễn xuất mà thôi, đừng có cả ngày nghĩ ra ba cái trò kì quái được không?"
Ninh Tịch miết cằm: "Quả nhiên là do dạo gần đây tôi bận quá, không có thời gian hẹn hò với Boss đại nhân thế nên mới nhớ anh ấy tới nỗi sinh ảo giác!"
Giang Mục Dã: "... Tôi lạy bà, lần sau muốn "rải thức ăn của chó" thì có thể báo cho tôi biêt trước được không?"
Tự nhiên bị nhét đầy một mồm.
Lúc này, Trang Khả Nhi vừa nghe điện thoại xong vội vàng chạy đến:"Tiểu Tịch, cậu diễn hay quá đi, thật muốn xem tiếp một lúc nữa, nhưng... tiếc là mình phải đi rồi, vừa nãy trong nhà gọi điện thoại đến báo là em mình lại chạy ra ngoài mất rồi..."
"Sao cái thằng nhóc này phiền thế nhỉ..." Ninh Tịch cau mày, lo lắng nói: "Cậu đi đường cẩn thận nhé, cần mình giúp gì thì cứ gọi, lúc nào cũng được."
"Ủ, mình nhớ rồi!"
"A từ từ, đúng rồi, còn có thứ này mình muôn tặng cho cậu."