Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 939 : Cố lên
Ngày đăng: 17:54 01/05/20
tài chưa biết sợ đúng không?" Đường Dã chậm rãi tháo cặp kính gọng vàng của mình ra.
f T ôi thấy cậu chưa thấy quan
Đường Lãng nhìn thấy thế thì hoảng hốt: "Ấy ấy ấy... đừng đừng đừng... đừng mà! Đừng có hơi tí thì tháo kính ra có được không? Chúng ta có gì thì cứ từ từ nói đi!”
Nhưng hiển nhiên là câu nói này đã quá muộn, không có cặp kính che lấp, đôi mắt tràn ngập sát khí của Đường Dạ hiện ra một cách rõ ràng.
Những ngón tay của Đường Dạ luồn vào mái tóc rồi vuốt ngược lên, đồng thời anh ta cũng Vung tay trái lên, cặp kính gọng Vàng Vẽ một đường cong prabol xinh đẹp bay về phía Ninh Tịch.
Ninh Tịch thấy thế vội vàng nịnh nọt chạy lên cẩn thận đón lấy, vung nắm tay lên cổ vũ: "Đại sư huynh cố lên..."
Đường Lãng: "Khổn kiếp, nếu ông đây mà còn sống thì kiểu gì đập cho cô một phát chết nhăn răng!"
Ninh Tịch vẫy vẫy tay: "Sống được trước đã rồi hẳng hay nhé Nhị sư huynh -"
Vừa mới dứt lời, Đường Dạ đã lao đến tấn công như thể một con dã thú đang đói khát, chiêu nào chiêu nấy cũng đều rất hung tàn, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng...
Ninh Tịch ôm cái kính và bó hoa đen sì sì, đứng lùi dần về phía đầu ngõ: "Nhị sư huynh, lần này huynh xong phim thật rồi đó, võ công của Đại sư huynh lại tăng lên rồi!"
Cô biết Đại sư huynh đang hỏi Nhị sư huynh tại sao lại phản bội.
Vốn dĩ bản thân cô là lính nhảy dù nhảy vào giữa chừng, đi thì đi thôi cũng không có gì, nhưng Nhị sư huynh thì lại khác?
Nhị sư huynh từ trước đến nay vẫn luôn coi tổ chức là nhà mình, coi Đại sư huynh như anh cả, coi sư phụ như cha, rốt cuộc là cái gì đã khiến anh ấy bất chấp tất cả mà phản bội lại mọi thứ?
"Đường Lãng! Tôi hỏi cậu lại một lần nữa!Tại sao?". Đôi mắt của Đường Dạ long sòng sọc lên.
Không biết trong khoảng thời gian này Đường Dạ dành cho chính mình sự huấn luyện ma quỷ như thế nào, và thực lực của anh ta đã tăng lên đến mức Đường Lãng dần dần không thể chống đỡ được nữa.
Mấu chốt nhất là, cô cảm nhận được rõ ràng, càng về sau Nhị Sư huynh hình như lại càng không muôn đánh tiếp với Đại sư huynh nữa.
Nhưng mà, Đại Sư huynh một khi đã ra tay thì sẽ tuyệt đối không dừng lại được. Bởi vì, chính bản thân anh ấy không dừng lại được, nếu Đường Lãng mà cứ tiếp tục thế này, không chết thì cũng thành phế...
Mắt thấy những ngón tay Đường Dạ đang bóp cổ Đường Lãng càng lúc càng siết chặt, Ninh Tịch nghiến răng, thả hết mọi thứ trong tay xuống, trong nháy mắt đã lao vào giữa hai người, dùng toàn bộ sức lực ra đánh một chiêu vào cánh tay Đường Dạ.
Hai người lập tức tách nhau ra. Đường Lãng vuốt vuốt cổ họng, ho sặc sụa.
Ánh mắt Đường Dạ đỏ cạch nhìn Ninh Tịch đang chắn giữa hai người bọn họ: "Tránh ra."
Ninh Tịch vội nói: "Đại sư huynh, huynh bình tĩnh lại một chút đi đã! Có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống bình tĩnh nói cho rõ ràng không được hay sao?"
Đường Dạ cúi xuống nhặt kính lên rồi dùng đôi mắt nhìn hai người: "Đường Lãng, và cả em nữa, Đường Tịch, tôi cho hai người cơ hội cuối cùng để trở về tổ chức."